Giới Thiệu

[Giới Thiệu/Review] Lạc Chốn Phù Hoa | Bất Kinh Ngữ

[Giới Thiệu Truyện Hay] Lạc Chốn Phù Hoa | Bất Kinh Ngữ

***

“Tôi chỉ mong những chuyện trước kia cùng cô ấy đi thật xa, để lòng tôi được yên tĩnh như nước…”

“Tôi chỉ mong những chuyện trước kia cùng cô ấy đi thật xa, để lòng tôi được yên tĩnh như nước…”

Nếu bạn là một người phụ nữ hai mươi tám tuổi đã ly hôn, trên có bố mẹ phải lo lắng, dưới có con gái phải nuôi dưỡng. Công việc không suôn sẻ, cuộc sống gặp khó khăn… Bạn sẽ như thế nào?

Câu trả lời sẽ là: Cố gắng đấu tranh cho cuộc sống? Hay là buông xuôi bản thân vì hiện thực quá khắc nghiệt?

Khi khép tập hai của quyển tiểu thuyết “Lạc Chốn Phù Hoa”, tôi đã thẫn thờ một lúc lâu. Thẫn thờ không phải vì cái kết, đơn giản chỉ là tôi ngồi ngẫm lại tất cả nội dung của quyển truyện. Cuối cùng, tôi đã đưa ra kết luận, mối lương duyên của nữ chính Tô Mạt và nam chính Vương Cư An bắt đầu bằng con số “9”, một con số phong thủy cực kì đẹp và may mắn. Mặc dù ban đầu, con số này không mang đến niềm vui và may mắn cho nam nữ chính như ý nghĩa của nó. Tuy nhiên, chúng ta cũng phải thừa nhận rằng, sự nhầm lẫn con số định mệnh này lại là yếu tố quyết định số mệnh ở tương lai của cả hai.

Một người ở dưới đáy xã hội, một người ngồi trên đầu kẻ khác; Một người có tính cách lương thiện, một người có lòng dạ thâm sâu; Một người có suy nghĩ vô cùng đơn giản, một người có đầu óc cực kì phức tạp… Hai thái cực cách xa nhau hoàn toàn, vậy mà gặp gỡ và giao nhau ở chốn phù hoa ấy.

Đôi lúc tôi nghĩ, đêm hôm đó, nếu anh chàng Vương Tư Nguy không hít quá nhiều, dẫn đến sự nhầm lẫn giữa hai con số “8”“9”, thì cuộc đời của Tô Mạt đã đi theo hướng khác. Đương nhiên, lúc đó bản chất con người của hai người đàn ông trong hai căn phòng đó không khác nhau là mấy, nhưng chỉ cần sai người thì con đường sẽ rẽ theo chiều hướng khác biệt hoàn toàn, có đúng không?

Trước hết tôi xin nhắc rằng, “Lạc Chốn Phù Hoa” không phải là một quyển tiểu thuyết nam sạch, nữ cường, nam chung tình, nữ trong sáng… Mà quyển tiểu thuyết này có hình tượng nam nữ chính trái ngược với phong cách trên. Tuy nhiên, điểm tối đa mà “Lạc Chốn Phù Hoa” nhận được là ở tính hiện thực trào phúng, cuộc sống khắc nghiệt, con người thực dụng, xã hội đầy vẻ phù phiếm.

Lý tưởng và hiện thực luôn có khoảng cách, giống hệt gương mặt của người phụ nữ trước và sau khi trang điểm.

Lý tưởng và hiện thực luôn có khoảng cách, giống hệt gương mặt của người phụ nữ trước và sau khi trang điểm.

Nếu nói nữ chính Tô Mạt của “Lạc Chốn Phù Hoa” rất kiên cường cũng không hẳn là sai, chỉ là sự kiên cường của cô được gọt dũa theo năm tháng, sự va chạm với cuộc đời mới được hình thành. Trước đó, tôi đã từng bắt gặp Tô Mạt với vai trò nhân vật phụ trong quyển “Đừng Nhân Danh Tình Yêu”, ấn tượng của tôi về cô là sự hiền lành, yếu đuối thường thấy của một người phụ nữ ở tỉnh trong xã hội hiện đại. Gặp lại cô với vai trò nữ chính trong “Lạc Chốn Phù Hoa”, dấu ấn về bản tính lương thiện ẩn chứa trong con người cô lại càng mạnh hơn. Sự lương thiện của Tô Mạt nếu đặt trong một vùng quê hẻo lánh, tình người với tình người thì nó sẽ được ca tụng không ngừng, nhưng nếu sự lương thiện, hiền lành, yếu đuối đó lại được đặt vào chốn phù hoa coi trọng đồng tiền hơn nhân phẩm của con người, thì nó lại có hệ quả hoàn toàn khác biệt.

Nếu bảo tôi mô tả nữ chính Tô Mạt thật ngắn gọn, tôi chỉ có thể hình dung cô bằng hai chữ “Đơn giản”. Tô Mạt sống rất đơn giản, tính cách của cô cũng vô vùng mộc mạc, dễ gần. Vì chịu sự giáo dục từ bố mẹ, ngay lúc nhỏ bản tính của Tô Mạt đã rất lương thiện, hiền lành. Chính vì thế, khi cô cuộc hôn nhân đầu tiên đổ vỡ, cô như người rơi xuống hố đen. Cả quyển truyện “Lạc Chốn Phù Hoa” là sự trưởng thành trong tính cách, lối suy nghĩ của Tô Mạt, những vất vả mà cô phải nếm trải khi bước vào cuộc sống đầy tính cạnh tranh, ngoài ra lối sống của cô cũng chịu ảnh hưởng rất lớn từ Vương Á Nam, Tùng Dung Mạc Úy Thanh. Nhiều người sẽ cho rằng Tô Mạt thành công dựa trên sự mạnh mẽ, kiên cường và tính khôn lỏi trải đời sau bao năm lăn lộn trong thế giới phù hoa, nhưng cá nhân tôi lại nghĩ tất cả những gì cô có được sau này đều dựa vào sự lương thiện, tính cách không chịu đầu hàng và sự thanh cao vốn có trong con người của cô, điều đáng quý nhất ở Tô Mạt là dù cô sống trong chốn phù hoa đầy cạm bẫy nhưng cô không hề đánh mất bản thân hay làm méo mó tính cách vốn có của con người mình. Nếu không, sao cô có thể có được tình yêu của Vương Cư An, sự tín nhiệm của Vương Á Nam, sự chia sẻ của Mạc Úy Thanh, tình bạn với Tùng Dung, sự tôn trọng của Chung Thanh hay tình cảm từ Châu Viễn Sơn

Rốt cuộc, biết trươc số phận khiến con người sợ hãi, hay là tương lai không biết trước càng khiến con người lo lắng hơn?

Rốt cuộc, biết trươc số phận khiến con người sợ hãi, hay là tương lai không biết trước càng khiến con người lo lắng hơn?

Năm Tô Mạt mười tuổi, vì muốn xin quẻ lành, bố mẹ đưa cô đến chùa thăm vị hòa thượng. Cuối cùng, vị hòa thượng đó đã phán số cô rằng:

Có khí khái trượng phu nam nhi

Tam hợp xướng khúc, quý phi hảo sắc

Nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm, gặp lần thứ ba đất đá bay mù mịt trời đất.

Yêu thương say đắm, ở bên nhau, kết hôn, sinh con. Tất cả tự nhiên nước chảy thành sông.

Cuộc hôn nhân đầu, không quá ba thu…

Và vị sư ông đó cũng xem quẻ cho Vương Cư An như thế này:

Đầy vẻ tà ác

Con người này không sang cũng giàu, một đời chìm nổi, không làm thương nhân cũng làm đạo tăng…

Chúng nhân duyên sinh pháp, ngã thuyết tức thị Không, dị vi thị giả danh, dịch thị trung đạo nghĩa. (Các pháp do duyên sinh, tôi nói đó là Không, cũng gọi là giả danh, cũng chính là trung đạo nghĩa)

Về già không có con cái…

Tuy nhiên vào lúc cuối, sư cụ còn phán thêm một câu:

Gieo nhân thiện sẽ được quả thiện.

Trong tất cả các lời bói phán trên, chỉ có câu cuối cùng là chính xác nhất. Định mệnh của con người có thật sự vốn đã được sắp xếp hết hay không? Không ai có thể trả lời được. Tô Mạt có bản chất hiền lành, lương thiện, nhưng cô sống hai mươi tám năm trôi nổi và đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn, cuộc hôn nhân đầu không có kết thúc tốt đẹp. Nam chính Vương Cư An có tính cách cứng rắn, làm việc quả quyết lạnh lùng, nếu anh muốn người đó chết thì y rằng người đó không sống nổi… Ấy vậy mà anh vẫn sống cuộc sống xa hoa, sung sướng trên hàng khối người, đầy phụ nữ xếp hàng tình nguyện làm tình nhân của anh. Chính hiện thực hình thành tính cách, chính tính cách quyết định số phận, mà số phận ở tương lai lại là thứ mờ mịt không ai biết trước được. Nhưng nếu chúng ta sống đúng với lương tâm, làm việc hướng thiện, chấp nhận cuộc sống hiện tại của bản thân, thách thức khó khăn, vươn lên bằng chính sức mình, thì chắc chắn rằng chúng ta sẽ không thể nào không vượt qua khó khăn được.

Đừng vì hiện thực khắc nghiệt mà từ bỏ hy vọng

Đừng vì hiện thực khắc nghiệt mà từ bỏ hy vọng.

Tô Mạt trong truyện không phải là người phụ nữ thông minh, cô cũng không hề xuất sắc, ngoại hình cô thanh tú nhưng không phải là quá nổi bật. Trong khi nam chính Vương Cư An lại là “rùa vàng” đối với phụ nữ, anh là người có tiền, có quyền, có sắc… Vậy thì người có đủ mọi thứ như anh tại sao lại để tâm đến một người phụ nữ tầm thường không ưu điểm như Tô Mạt? Thật ra câu trả lời mà tôi tìm được rất đơn giản, đó chính là Tô Mạt cho anh hơi ấm mà anh chưa từng tìm được ở bất kì người phụ nữ nào. Tô Mạt không thông minh, không xuất sắc, nhưng ở con người Tô Mạt có một sự chân thật rất lạ lùng, thứ cô theo đuổi không phải là “Đồng tiền” mà là sự “Bình yên”, thứ cô cần không phải là “Vật chất” mà là “Thanh thản”, cốt cách của cô không phải là “Hư vinh” mà là “Thanh cao”, con người của cô không phải là “Thực dụng” mà là “Lương thiện”, tất cả những thứ đó đã ăn sâu vào xương tủy, cho nên dẫu cô có đi lạc vào chốn phù hoa ấy thì bản chất của cô cũng không hề thay đổi, có chăng nơi đó chỉ mài dũa bản tính lương thiện của cô nên đặt vào con người nào, sự việc nào mà thôi. Còn nam chính Vương Cư An thì khác, anh sinh ra vốn đã ở chốn phù hoa, bản chất của anh vô cùng cao ngạo, thâm sâu khó lường. Phù Hoa là quê hương của anh, Thực Dụng là môi trường mà anh sống, Giả Tạo là bộ mặt mà hằng ngày anh phải đối mặt, Đồng Tiền là thứ mà suốt đời anh phải theo đuổi, những tưởng tất cả những đặc điểm trên sẽ khiến anh vô cùng phù hợp với chốn phù hoa đó, nhưng khi biết bản thân mình là nhân vật chính trong vở “Ly Miêu tráo thái tử” anh mới nhận ra anh là người lạc lối trong chốn phù hoa đó. Một người đi lạc, một người lạc lối, cô cho anh hơi ấm mà anh khao khát, anh cho cô cuộc sống mà cô ước mơ. Nghĩ đến đây, bỗng chốc tôi nhớ đến câu mà Tùng Dung đã nói với Tô Mạt:

“Cô dùng đạo đức để trói chặt sếp, sếp dùng tiền bạc để ràng buộc cô, cả hai cùng thắng…”

Thật ra có rất nhiều người nhận xét nam chính Vương Cư An là người thành công, cuộc sống của anh vô cùng đầy đủ. Nhưng cá nhân tôi lại cảm thấy anh không thành công chút nào, ngược lại có phần thất bại. Ở độ tuổi ba mươi tư, anh ngồi vào chiếc ghế đứng đầu tập đoàn An Thịnh, có hàng vạn cô gái muốn theo đuổi anh. Đúng! Thứ Vương Cư An không thiếu nhất chính là tiền, tuy nhiên anh chưa từng một lần được nếm mùi vị hạnh phúc gia đình thật sự. Thậm chí, anh còn không cho con trai của anh có một mái ấm gia đình, có thể Thượng Thuần hoặc Phùng Du là người trực tiếp dẫn đến cái chết của con trai anh, nhưng Vương Cư An biết, anh cũng là người gián tiếp khiến Vương Tiễn từ bỏ cuộc sống. Nếu anh cho thằng bé một mái ấm như bao đứa trẻ khác, nếu thằng bé có mẹ, hoặc giả anh dành nhiều thời gian để ở bên cạnh Vương Tiễn nhiều hơn thì có lẽ tất cả đã không diễn ra theo chiều hướng đó, thằng bé sẽ không yếu đuối, dẫn đến sa ngã và ra đi khi còn quá trẻ. Đọc truyện, tôi ấn tượng nhất về con người Vương Cư An khi anh chịu đựng nỗi đau mất con, những tưởng lúc ấy anh sẽ từ bỏ mọi thứ vì quá đau khổ, vì suy sụp tinh thần… Nhưng không, dù anh có đau đớn như thế nào, anh vẫn là Vương Cư An đúng nghĩa, vào thời điểm anh trải qua sự mất mát lớn nhất cuộc đời cũng là lúc anh vùng lên mạnh mẽ nhất, giành lấy chiếc ghế Chủ tịch tập đoàn An Thịnh từ người cô Vương Á Nam. Cá nhân tôi nghĩ, có lẽ lúc đó chỉ có quyền lực và đồng tiền mới lấp liếm được nỗi đau trong lòng của anh, Vương Cư An dùng chính tham vọng trong con người của mình để vực dậy bản thân nhưng cũng chính thời điểm anh yếu đuối trơ trọi và cô đơn nhất đó, Tô Mạt đã cho anh hơi ấm. Tôi nghĩ, khoảng thời gian đó Vương Cư An đã bắt đầu cuộc sống dựa dẫm vào Tô Mạt, cô không có gì để cho anh, vì anh đã có tất cả, thứ duy nhất cô có thể cho anh là chốn về khi suy sụp, nơi ở khi cô đơn, hơi ấm khi lạnh lẽo… Chỉ cần bao nhiêu đó thôi cũng đủ lý do để một người yêu một người.

Vương Cư An đứng một mình giưa ngôi nhà lạnh lẽo như một ngôi mộ xa hoa, trên bia mộ có khắc dòng chữ, đánh dấu nửa cuộc đời của một người đàn ông: Lúc nhỏ mẹ chết, tuổi trung niên mất con, tha hương nơi xứ người, lạc chốn phù hoa…

Vương Cư An đứng một mình giưa ngôi nhà lạnh lẽo như một ngôi mộ xa hoa, trên bia mộ có khắc dòng chữ, đánh dấu nửa cuộc đời của một người đàn ông: Lúc nhỏ mẹ chết, tuổi trung niên mất con, tha hương nơi xứ người, lạc chốn phù hoa…

Đọc “Lạc Chốn Phù Hoa”, thứ mà tôi thích nhất là màn đấu đá lời thoại của nam nữ chính. Những triết lý sống mà Vương Cư An dùng để dạy đời Tô Mạt, những câu trả đũa cực kì ấn tượng của Tô Mạt dành cho Vương Cư An hay những câu đá đểu nhau của Vương Cư An Thượng Thuần đều trở thành điểm nhấn. Khi đọc, tôi vô cùng khâm phục lối xây dựng lời văn của tác giả Bất Kinh Ngữ, dù là lời dẫn, lời kể hay lời thoại, văn chương của cô cuốn hút đến lạ thường. Khi đọc xong tác phẩm “Lạc Chốn Phù Hoa”, tôi xin khẳng định rằng Bất Kinh Ngữ đã hoàn toàn thành công trong việc xây dựng đặc điểm “Thoại độc” cho nhân vật Vương Cư An, khắc họa anh thông qua lời thoại. Mỗi một câu, mỗi một lời anh nói đều vô cùng độc đáo, dù anh lên lớp dạy đời người khác hay vấn đáp bình thường với người ta.

Tô tiểu thư, cô yên tâm, buổi tối tôi ngủ rất ngon, giống buổi tối hôm đó, xin hỏi cô ngủ có ngon không? Hay là cô ngủ ngon quá, ngon chưa từng thấy nên mới để bụng?

Con người sống trong xã hội, trước mặt đối tượng khác nhau đóng những vai khác nhau. Lúc cần hạ mình thì đừng tỏ ra cao ngạo quá, lúc cần cao ngạo thì đừng hạ thấp bản thân. Có lúc cần nhã nhặn, có lúc phải chơi hết mình.

Quy tắc chỉ là thứ “chết”, con người là vật thể “sống”. Con người “sống” sao có thể bị quy tắc ngáng đường?

Em mời tôi ăn cơm gì chứ? Bản thân em biết rõ hơn ai hết, hôm đó em đến khách sạn tìm tôi với tư cách gì, dùng thân phận gì để nhờ tôi giúp đỡ. Khỏi cần che đậy, em muốn bán, người khác chưa chắc đã bằng lòng mua.

Trên đời này chỉ có chuyện tôi uy hiếp người khác, bắt nạt người khác. Cho dù là lừa bịp, cũng là tôi lừa người khác. Khôngai dám uy hiếp tôi, trước đây không có, sau này càng không.

Những điều muốn biết, nhất định tôi sẽ biết. Những chuyện muốn làm, chắc chắn tôi sẽ làm được. Người tôi muốn giữ, cô ấy không thể nào rời xa tôi. Người phụ nữ tôi muốn theo đuổi, đến cuối cùng, cô ấy nhất định sẽ một lòng một dạ với tôi.

Không giống với Vương Cư An, Bất Kinh Ngữ lại khắc họa Tô Mạt qua cách suy nghĩ của cô. Sự lương thiện của Tô Mạt xuất phát từ nội tâm, con người cô trong ngoài đồng nhất, vô cùng đơn giản. Bản tính kiên cường và sự thanh cao của Tô Mạt được tác giả dần dần bộc lộ theo từng chương truyện, từng sóng gió mà cô đương đầu trong cuộc đời. Sự trưởng thành trong lối suy nghĩ và cách ứng xử của cô được hình thành sau bao năm tháng cô lăn lộn trong chốn phù hoa đó.

Bảo tôi sống như cô ấy, chắc tôi chịu thôi, mệt chết đi được. Kể cả làm điếm, tôi cũng muốn được lập miếu thờ.

Về cách sống của anh, tôi không muốn nói nhiều. Tôi chỉ cảm thấy… chúng ta không cùng đường. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tìm một người đàn ông có điều kiện tương đương, phẩm chất tốt, mạnh khỏe… Ý tôi là khoảng cách giữa hai chúng ta quá lớn. Cũng có lúc tôi bị anh thu hút, ví dụ như buổi tối xảy ra vụ đập phá ô tô, nhưng đó không phải vì sức hút của bản thân anh, mà do… anh có tiền, là sức hút của đồng tiền. Cho dù chỉ là vụ giao dịch, anh có thể mua nhiều người phụ nữ giống tôi. Nhưng tôi… Tôi chẳng có gì cả, tôi không bản nổi… Bất kể là quan hệ riêng tư như thế nào, giữa chúng ta cũng không có khả năng, đừng dùng bất cứ lý do gì, cũng đừng đến quấy rầy tôi…

Giữa tên ngốc có tiền và tên tội phạm cưỡng dâm không có tiền, anh nghĩ tôi sẽ chọn ai? Anh muốn mua, người khác chưa chắc đã muốn bán.

Không phải tôi dựa vào sự thù dai này nên mới có thể leo cao hay sao? Hồi còn làm ở nhà kho, thường bị người khác ức hiếp, tôi nghĩ không dưới một lần, đợi hôm nào thăng chức, tôi sẽ tống cổ hết dám người này. Sau đó thật sự được thăng chức, tôi cảm thấy nở mày nở mặt trước Tùng Dung. Tôi còn tưởng tượng sẽ bỏ thuốc Vương Tư Nguy rồi ném anh ta vào quán bar đồng tính. Chẳng phải anh ta thích bỏ thuốc người khác hay sao? Còn có cả Thượng Thuần nữa, tôi nằm mơ cũng muốn bắt anh ta lau giày cho tôi…

Không thì làm thế nào? Con trai không còn nữa, công ty cũng rơi vào tay người khác, tôi không thể để anh ấy ngồi tù.

Ngoài nam nữ chính, tất cả các nhân vật khác trong “Lạc Chốn Phù Hoa” cũng tạo nên điểm nhấn riêng biệt. Cách xây dựng nhân vật phụ của Bất Kinh Ngữ cũng vô cùng độc đáo và thực tế, từ Mạc Úy Thanh cho đến Chung Thanh, từ Thượng Thuần cho đến Vương Tư Nguy, từ Châu Viễn Sơn cho đến Lộ Chinh, hay bà cô Vương Á Nam… Mỗi một nhân vật đều là một màu sắc tô điểm cho chốn phù hoa, mỗi một nhân vật tô điểm cho cuộc đương đầu với cuộc sống của nam nữ chính, vô tình chung tất cả đã tạo thành không gian và một câu chuyện vô cùng sống động.

Đối với nhiều người, trên đời này luôn tồn tại một đối tượng, bất kể cô ấy tốt hay xấu, bất kể cô ấy cao hay thấp, gầy hay béo, xinh đẹp hay xấu xí, lương thiện hay ác độc… Chúng ta đều không muốn đặt cô ấy ở bên cạnh người khác để so sánh.

Đối với nhiều người, trên đời này luôn tồn tại một đối tượng, bất kể cô ấy tốt hay xấu, bất kể cô ấy cao hay thấp, gầy hay béo, xinh đẹp hay xấu xí, lương thiện hay ác độc… Chúng ta đều không muốn đặt cô ấy ở bên cạnh người khác để so sánh.

Tuy “Lạc Chốn Phù Hoa” không đề cao giá trị tình yêu, nhưng thật ra thông điệp mà truyện gửi đến người đọc rất đơn giản. Tình yêu không phải là so sánh xét nét người đó như thế nào, mà là chúng ta có yêu người đó hay không? Liệu cuộc đời của chúng ta có thể sống thiếu người đó? Đọc đến cuối, tôi cảm thấy ngoài Tô Mạt ra, không ai có thể đi với Vương Cư An đến cuối cuộc đời và Vương Cư An cũng là bờ vai mà Tô Mạt cần nhất. Rất đơn giản, Tô Mạt hiểu những gì Vương Cư An đã phải trải qua, Vương Cư An biết cuộc sống mà Tô Mạt cần nhất. Bỏ qua yếu tố tình yêu, họ đến với nhau đơn giản chỉ vì sự ăn ý giữa cả hai, hiểu và thông cảm cho đối phương, chỉ hai yếu tố đó cũng tạo thành một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

Cuộc đời chị là trách nhiệm và ẩn nhẫn, còn cuộc đời em là kích thích và mạo hiểm. Cả kiếp này, chị luôn phải đấu tranh với tính cách của mình, còn em đấu tranh vì dục vọng.

Đọc đến cuối truyện “Lạc Chốn Phù Hoa”, trong đầu tôi còn nhớ rõ nội dung tin nhắn mà Chung Thanh đã gửi cho Tô Mạt trước lúc cô đi. Suy cho cùng, cuộc sống của con người luôn phải theo đuổi một thứ gì đó, vì thế chúng ta mãi luôn đấu tranh không ngừng. Với Tô Mạt là đấu tranh với tính cách của mình, với Chung Thanh là đấu tranh vì dục vọng. Còn chúng ta, mỗi người chúng ta đấu tranh vì điều gì? Cho dù đó là gì đi nữa, tôi cũng mong chúng ta sẽ tìm ra được từng cái kết tiêu biểu cho dạng đấu tranh đó trong cuộc sống thông qua từng nhân vật trong “Lạc Chốn Phù Hoa”. Hãy chọn cách sống cho mình, hãy tôn trọng bản thân, lựa chọn con đường mà mình nghĩ mình sẽ hạnh phúc.

—***—

LẠC CHỐN PHÙ HOA – BẤT KINH NGỮ

Copy of banner3

Tác giả: Bất Kinh Ngữ

Đơn vị xuất bản: Đinh Tị

Người dịch: Greenrosetq

Categories: Giới Thiệu | Nhãn: , , , , | 11 bình luận

[Cảm Nhận] Năm Tháng Vội Vã | Cửu Dạ Hồi

[Giới Thiệu Truyện Hay] Năm Tháng Vội Vã | Cửu Dạ Hồi

***

Ai cũng có tuổi trẻ và những câu truyện về tuổi trẻ của riêng mình, trong mỗi câu chuyện ấy đều có những hồi ức đẹp kèm theo cả sự tiếc nuối mãi in dấu lại nơi đáy trái tim.

Ai cũng có tuổi trẻ và những câu truyện về tuổi trẻ của riêng mình, trong mỗi câu chuyện ấy đều có những hồi ức đẹp kèm theo cả sự tiếc nuối mãi in dấu lại nơi đáy trái tim.

Dường như đã rất lâu rồi tôi không viết bài giới thiệu, review hay cảm nhận cho quyển truyện nào cả. Có lẽ do tôi không tìm được cảm hứng mỗi khi đọc hết một tác phẩm, cũng có thể tác phẩm hay mà tôi đọc được trong thời gian vừa qua quá ít. Nhưng hôm nay thì tôi phải ngồi xuống để viết ra cảm nhận của mình về một tác phẩm mà tôi cứ ngỡ là mình vừa được chứng kiến một câu chuyện trong cuộc sống thực tiễn này.

Có lẽ, cái tên Cửu Dạ Hồi đã không còn xa lạ với bạn đọc ngôn tình ở Việt Nam nữa, tác phẩm “First Love” kinh điển viết về mối tình đầu đã khiến cái tên cô vang vọng trên các diễn đàn Văn học mạng Việt Nam cũng như Trung Quốc. Có một điều kì lạ là dù bước vào thế giới Ngôn tình được gần hai năm rồi, nhưng tôi chỉ mới đọc tác phẩm “First Love” gần đây thôi, đọc ngay trước tác phẩm “Năm Tháng Vội Vã” mà tôi sắp nói đến đây. Cũng như tôi đã từng nói, sau gần ấy năm đọc Ngôn tình, tôi bắt đầu chuyển sang thích đề tài thực tế, càng thực tế tôi càng bị cuốn hút, cũng chính vì thế mà tôi đặc biệt có ấn tượng và có cảm hứng đối với tác phẩm “Năm Tháng Vội Vã”.

Tôi không so sánh “Năm Tháng Vội V㔓First Love”, mặc dù cả hai truyện đều viết về mối tình đầu nhưng chúng có nội dung hoàn toàn khác nhau. Tuy nhiên, tôi vẫn thấp thoáng thấy được bóng dáng của Mạnh PhàmĐỗ Hiểu Phong trong “First Love”Kiều NhiênTrần Tầm trong “Năm Tháng Vội Vã”. Họ là những con người trẻ tuổi, những cô cậu học trò có những năm tháng học sinh trong sáng, thuần khiết nhất. Họ là những người có thời niên thiếu đáng trân trọng, có mối tình đầu khắc cốt ghi tâm.

Hồi đó bọn em không bao giờ nói đến từ yêu, yêu là từ xa vời, nặng nề biết bao. Bọn em chỉ nói thích, kể cả thích cũng chỉ là thích vụng trộm."

“Hồi đó bọn em không bao giờ nói đến từ yêu, yêu là từ xa vời, nặng nề biết bao. Bọn em chỉ nói thích, kể cả thích cũng chỉ là thích vụng trộm.”

Tôi không biết nên diễn tả ra sao cảm giác của mình lúc này, tôi chỉ có thể tạm biểu đạt lời nhận xét của mình về ngòi bút của Cửu Dạ Hồi bằng hai chữ “Khắc nghiệt”. Dù là nhân vật chính hay phụ, nam hay nữ… Cách xây dựng tính cách của cô chân thực đến lạ thường, dù kết của hai bộ truyện tôi vừa đọc của cô không phải là sad ending nhưng nó lại cho tôi cảm giác tiếc nuối và bàng hoàng đến lỳ lạ. Đọc “Năm Tháng Vội Vã” tôi tin chắc những người đọc như chúng ta sẽ thấy hình ảnh của mình trong những nhân vật, có thể là Trần Tầm, Kiều Nhiên, Triệu Diệp, Lâm Gia Mạt… Và nhất là Phương Hồi.

Tôi đã quên mất mình từng đọc ở đâu, hay nghe ở đâu đó câu nói thế này: “Người sống trong quá khứ là người thất bại”.

Tôi nghĩ đó là một câu nói đúng. Nếu bạn chỉ loay hoay với quá khứ thì bạn sẽ không biết trân trọng hiện tại và bạn cũng sẽ không bao giờ thấy được tương lai. Ấn tượng đầu tiên của tôi đối với nữ chính Phương Hồi của “Năm Tháng Vội Vã” là cô chính là mẫu người sống trong quá khứ điển hình. Mở đầu truyện là cuộc gặp gỡ của cô và nhân vật dẫn truyện Trương Nam qua lời kể của anh ta. Câu truyện được mở ra khi Phương Hồi kể với Trương Nam về những năm tháng vội vã đã qua của mình. Nhưng kì lạ là dù cô sống trong quá khứ tôi cũng không thể trách hay ghét cô được. Ngược lại, tôi có một ấn tượng và cảm thông sâu sắc với Phương Hồi. Quá khứ của cô là sự tồn tại song song giữa cái đẹp và nỗi ám ảnh, đó là thời niêu thiếu đơn thuần của cô và bạn bè, mối tình đầu mà cả đời cô không thể quên. Sẽ có nhiều người nói Phương Hồi nhút nhát và yếu đuối, nhưng theo cảm nhận của tôi, một nữ sinh ở lứa tuổi mười sáu đã từng trải qua biến cố như Phương Hồi thì không thể cho là cô nhút nhát được. Ở lứa tuổi mười sáu ai có thể mạnh dạn hô to “Tôi đang yêu”, ai có thể nhìn nhận tình cảm của mình với đối phương một cách sáng suốt, ai lại không bồng bột trong những mối quan hệ xã hội… Phương Hồi cũng vậy thôi, cô cũng chỉ là một cô học trò chăm học. Cô rất đỗi bình thường trong hàng trăm học sinh trong trường, nhưng người cô mến lại xuất sắc vượt trội trên biết bao người khác. Tôi nhớ, cô đã từng nói với Trương Nam khi anh hỏi cô có thích Trần Tầm hay không rằng:

“Anh có biết không, có một mẫu người luôn tỏa ra ánh hào quang, đứng dưới luồng sáng này chúng ta sẽ cảm thấy ấm áp và dễ chịu, nhưng nếu đứng quá gần, thì chói mắt. Hơn nữa khi đứng bên cạnh luồng sáng đó, chúng ta sẽ cảm thấy mình u ám.”

Đó chính là cảm nhận của Phương Hồi về Trần Tầm – Mối tình đầu của cô. Nếu như bạn là Phương Hồi năm mười sáu tuổi đó, bạn có tự ti trước Trần Tầm hay không? Đa phần trong số chúng ta đều nói Phương Hồi quá bị động trong mối quan hệ của cô và Trần Tầm, đa phần chúng ta đều nói Phương Hồi sống quá tự ti và khép kín, chúng ta đều nói rằng Phương Hồi quá yếu đuối khi tình cảm của cô và Trần Tầm tan vỡ. Thậm chí có người sẽ nói, Trần Tầm thay lòng cũng là do Phương Hồi… Tôi nghĩ những nhận xét đó không hoàn toàn đúng cũng không hoàn toàn sai. Đối với những người đang yêu mà nói, người kia buông tay có nghĩa là mình đã thua cuộc. Nhưng theo tôi chỉ khi chúng ta là Phương Hồi, chúng ta mới hiểu rõ cảm nhận và những gì cô phải trải qua, hay có cảm giác như thế nào trước câu nói “Anh không còn yêu em nữa”. Lỗi không ở bất kì ai, có chăng chỉ là “Gửi mộng sai đối tượng”. Đôi lúc tôi đã nghĩ, nếu người mà Phương Hồi thích là Kiều Nhiên mà không phải Trần Tầm thì mọi thứ đã đi theo hướng khác. Khi đọc đến đoạn Trần Tầm rung động trước Thẩm Hiểu Đường, bản thân tôi chỉ là một người đọc truyện nhưng tôi lại quặng đau một cách lạ thường. Tôi nghĩ, khoảnh khắc Phương Hồi biết được Trần Tầm không còn thích mình nữa, khi đứng bên dưới khán đài nhìn Trần Tầm hôn lên má Thẩm Hiểu Đường, hay ngày ngày lặng lẽ đi theo sau bóng lưng của họ, chứng kiến cảnh họ nắm tay, khoác vai, thân mật… Hay đêm đêm cô đứng dưới phòng trọ mà họ chung sống… Tôi thật sự không thể tưởng tượng được cảm giác lúc đó của Phương Hồi, nếu bắt tôi hình dung, tôi chỉ có thể nói đó là cảm giác “bất lực”. Đã từng là tất cả của nhau, đã từng nắm tay nhau hẹn thề sẽ ở bên nhau suốt đời, đã từng cùng nhau vạch định tương lai… Vậy thì cảm giác mình để mất người đó sẽ như thế nào? Sẽ tuyệt vọng đến mức nào?

Phương Hồi nói:

“Có lẽ con người luôn có một số chuyện gì đó, dù có muốn quên cũng không quên được.”

“Em cảm thấy sở dĩ gặp nhau không bằng nhớ nhung, là vì gặp nhau chỉ khiến người ta buồn bã, đau đớn phải đối mặt với hiện thực, còn nhớ nhung lại có thể biến dối trá thành những câu chuyện cổ tích.”

“Hôm đó em nằm mơ, mơ thấy bọn em vẫn đang học cấp ba, đó là buổi chiều hoàng hôn, trời vàng sẫm, mọi người đang chạy bộ trên sân bóng, lúc đó em chỉ muốn được chạy mãi như vậy.”

Quá khứ có đẹp đến mấy cũng chỉ là quá khứ, có lẽ bản thân của Phương Hồi cũng biết cô là người sống và tiếc nuối khoảng thời gian ba năm đó. Người cô yêu – Trần Tầm đã chuyển hóa lời hứa hẹn suốt đời của anh thành anh sẽ không quên cô. Nhưng theo tôi, quên hay không quên liệu có khác gì nhau? Họ đã không thể đi cùng một con đường, không thể nào đồng hành được nữa, thì lời hứa hẹn “Không quên” đó liệu có thể bù đắp cho những tổn thương, mất mát, ám ảnh… Mà người bị bỏ rơi phải trải qua. Tôi xin nhấn mạnh ở đây, tôi hoàn toàn không trách Trần Tầm, vì tình cảm không hề nghe theo sự điều khiển của lý trí. Anh thốt ra những lời thề hẹn với Phương Hồi khi anh còn quá trẻ, anh cũng bồng bột, cũng có năm tháng vội vã, cũng là cậu học sinh trong sáng dám yêu dám theo đuổi, cũng vội vàng trong những lời hẹn thề đó. Tôi nghĩ anh đã từng cố gắng trong mối quan hệ giữa anh và Phương Hồi ngay khi cô vẫn chưa mến anh, vậy thì việc anh từ bỏ Phương Hồi để đến với Thẩm Hiểu Đường – Người con gái thích anh và anh cũng thích là chuyện đương nhiên mà thôi.

"Chúng em đều tưởng rằng sau khi trưởng thành là có thể mãi mãi đồng hành với nhau và thế là cố gắng trưởng thành, bấp chấp mọi hậu quả, tuy nhiên khi đã đến độ tuổi phải nói lời tạm biệt với tuổi trẻ mới chợt phát hiện ra rằng, hóa ra trưởng thành chỉ khiến chúng ta phải xa nhau..."

“Chúng em đều tưởng rằng sau khi trưởng thành là có thể mãi mãi đồng hành với nhau và thế là cố gắng trưởng thành, bấp chấp mọi hậu quả, tuy nhiên khi đã đến độ tuổi phải nói lời tạm biệt với tuổi trẻ mới chợt phát hiện ra rằng, hóa ra trưởng thành chỉ khiến chúng ta phải xa nhau…”

Đọc đến đoạn cuối của truyện “Năm Tháng Vội Vã”, khi Phương Hồi bỏ lại tất cả và ra nước ngoài du học. Bỗng nhiên, tôi lại nhớ đến nhân vật Triệu Mai trong “Từng Có Một Người, Yêu Tôi Như Sinh Mệnh” của cô Thư Nghi, tôi nhớ ngày Triệu Mai đau đớn rời khỏi Odessa, ngồi trong khoang máy bay, cô đã vĩnh biệt Ukraine và nói mình sẽ không bao giờ trở về đây nữa. Tôi nghĩ, con người luôn như thế, họ luôn hành động theo bản năng để hạn chế làm mình đau khổ nhất, tôi nghĩ Triệu Mai không muốn trở về Ukraine nữa là vì cô bị ám ảnh bởi nơi đó. Có lẽ Phương Hồi cũng giống như Triệu Mai, cô rời bỏ quê hương để ra nước ngoài du học là vì cô muốn thoát khỏi những ám ảnh, đến một nơi hoàn toàn mới để quên đi hiện tại. Muốn lãng quên những quá khứ và nổi đau trong lòng, cũng có thể Phương Hồi ra đi vì muốn tìm cho mình một lối thoát, cũng như cô đã chấp nhận bỏ lại sau lưng những chấp niệm tình yêu. Ra đi để những năm tháng vội vã đó được ngủ yên.

“Những ngày ở gần anh đã khiến em nhẹ lòng với chuyện cũ hơn, sau khi anh về nước, em đã dám ngồi một mình để ôn lại chuyện cũ, bạn bè cũ, lúc đầu em tưởng em sẽ buồn suốt đời, nhưng sau khi kể cho anh nghe những chuyện đó, em cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Mặc dù nghĩ lại vẫn thấy hơi buồn, nhưng không còn cảm giác như hồi đầu nữa. Thời gian đúng là liều thuốc tốt nhất, không đủ năm đủ tháng sẽ không phát huy được tác dụng. Từ năm 98, 99… Đến năm 2007, em đã quen bọn họ được mười năm rồi nhỉ? Nhanh thật đấy… Em và Trần Tầm yêu nhau ba năm, sau đó lại lằng nhằng thêm hai năm nữa, năm năm bật vô âm tính, tính ra thời gian ở bên nhau cũng bằng thời gian xa nhau rồi. Từ lúc là tất cả trong trái tim em, giờ đây anh ấy chỉ còn là một phần trong cuộc đời em. Trước đây em nghĩ, nếu khung xe của Trần Tầm cao hơn một chút thì tốt biết mấy, con đường về nhà dài hơn một chút thì tốt biết mấy, sau đó em lại nghĩ nếu anh ấy yêu em hơn một chút nữa thì hay biết mấy, được nhìn thấy bóng anh ấy thì tuyệt làm sao. Em đã từng rất yêu và rất hận, nhưng tình yêu và nổi hận thì đó đã qua rồi… Nhưng em không thấy hối hận, nếu cho em lựa chọn lại, em vẫn sẽ chọn đi qua con đường ấy một lần…”

Những tổn thương mà Phương Hồi đã phải trải qua trong quá khứ sẽ khó mà chữa lành được, nhưng tôi tin nhất định thời gian có thể xoa dịu tất cả những nổi đau, ít nhất sau năm năm, Phương Hồi đã có thể ôn lại những chuyện quá khứ, mỉm cười với Trương Nam và nói về Trần Tầm. Có thể thời gian để xóa nhòa tất cả là rất lâu nhưng tôi vẫn hy vọng cô tìm được người yêu mình thật lòng.

Các bạn đừng bất ngờ khi tôi không phân tích tâm trạng nhân vật nam chính Trần Tầm trong bài cảm nhận này. Thật ra, tôi không có cảm giác với nhân vật này, tôi không ghét anh, nhưng tôi cũng không thể nào có thiện cảm với anh được. Bỏ qua tất cả mọi thứ, tôi không quan tâm Trần Tầm mai sau sẽ sống như thế nào? Có kết quả ra sao? Bởi vì tôi nghĩ, từ đầu đến cuối quyển tiểu thuyết này, hạnh phúc của Trần Tầm luôn nằm trong tay anh, Phương Hồi, Thẩm Hiểu Đường hay Lâm Gia Mạt? Tất cả đều là sự chọn lựa của anh mà thôi.

Khi khép quyển sách “Năm Tháng Vội Vã” lại, dường như tôi lại phảng phất thấy được bóng dáng của cô gái nhỏ với chiếc váy màu đỏ đó. Tôi thấp thoáng thấy cô đứng trước trường học F, thấp thoáng thấy cô đứng dưới tầng nhà nào đó, thấp thoáng thấy cô lang thang trên đường phố về đêm ở Austrailia. Bóng dáng cô vẫn cô đơn và lẻ loi như thế. Nếu được, tôi thật sự hy vọng Phương Hồi được hạnh phúc, tôi chỉ mong cô được hạnh phúc mà thôi. Tôi thật sự càng hy vọng hơn là người mang lại hạnh phúc đó cho cô không phải là Trần Tầm, không phải vì tôi “không có cảm giác” với nhân vật này, mà tôi nghĩ họ đã từng nắm tay nhau đi trên con đường đó, và trên con đường đó lại đầy những vết xe đổ, nếu tôi là Phương Hồi, tôi sẽ không tài nào trở về đứng trên vạch xuất phát cũ được nữa. Có thể là rất khó, nhưng tôi mong Phương Hồi hãy quên hết những dại khờ, ngốc nghếch của tuổi trẻ ấy đi, hãy tha thứ cho những năm tháng vội vã ấy, hãy trân trọng bản thân, tìm kiếm hạnh phúc của đời mình.

“Không tiếc nơi gửi mộng, chỉ hận quá vội vàng.”

“Không tiếc nơi gửi mộng, chỉ hận quá vội vàng.”

Cuối cùng, tôi muốn gửi đến tất cả các bạn đang đọc bài cảm nhận này. Tôi tin chắc là trong số tất cả chúng ta sẽ có người đã từng trải qua những biến cố như Phương Hồi, cũng tổn thương đến mức không thể yêu ai được nữa. Nhưng tôi vẫn luôn hy vọng, hy vọng chúng ta sẽ thoát ra khỏi quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới. Hoặc dã có còn yêu người đó cũng không sao, chỉ cần bản thân chúng ta biết đó chỉ là quá khứ là được, trong hàng tỉ người trên thế giới này, chắc chắn chúng ta sẽ tìm được một người yêu mình thật lòng. Hãy buông bỏ quá khứ, trân trọng hiện thực, vươn đến tương lai.

Việt Nam, Ngày 11 tháng 10 năm 2013

Phong Lin

—***—

NĂM THÁNG VỘI VÃ – CỬU DẠ HỒI

namthangvoiva

Tác giả: Cửu Dạ Hồi

Độ Dài: 9 Phần

Công ty phát hành: Quảng Văn

Dịch giả: Trần Quỳnh Hương

Giới thiệu

Ai cũng có một thời thanh xuân, mỗi thời thanh xuân đều có những câu chuyện, mỗi câu chuyện đều có những điều nuối tiếc, mỗi điều nuối tiếc đều có những hồi ức đẹp đẽ vô tận.

Năm 16 tuổi bạn đang làm gì?

Bạn còn nhớ được hết tên các bạn học thời đó hay không?

Có người bạn quý mến không?

Đến giờ bạn còn liên lạc với người đó không?

Các bạn có ở cùng một thành phố hay không?

Bạn đã từng yêu rất mãnh liệt?

Và, cũng từng chia tay rất vội vàng?

Là vì quá trẻ cho nên yêu thích quá ngắn ngủi?

Hay là do không hiểu nên đã vô tình làm tổn thương nhau?

Bàn tay nắm lúc đầu bây giờ nắm chặt tay ai?

Thỉnh thoảng bạn có chạnh lòng nhớ lại hay không?

Có bao giờ lén lút thề thốt điều gì không?

Lời hứa ấy đã thực hiện được chưa?

Hay là… đã quên hẳn rồi?

Categories: Giới Thiệu | Nhãn: , , , , | 22 bình luận

[Đề cử] Những tác phẩm quân nhân văn hay [Phần 1]

[Đề cử] Những tác phẩm quân nhân văn hay (Phần 1)

– – – – -***- – – – –

Note:

– Đây là list truyện do các mem bên 19lou đề cử, tất cả những tác phẩm đều được đánh giá ngang nhau, không xếp theo thứ hạng.

– Truyện nào đã được làm ở Việt Nam tớ sẽ không dẫn link ở cột raw, convert.

– Vì chủ nhà quá thích quân nhân văn nhưng lại không dám làm mãi (sợ chay văn) nên giới thiệu cho những bạn có ý muốn làm quân nhân văn làm. List này còn nữa nhé, và tớ sẽ cập nhật thêm khi tớ rỗi.

STT

Tên tác phẩm

 Tác giả Tình trạng  Nguồn raw Nguồn convert
1 Bán sinh thục Mộc Thanh Vũ Hoàn

 19lou

TTV 
2 Em là đôi cánh của tôi Chiết Chỉ Mã Nghị Hoàn
3 Tường vi đỏ Thanh Phong Ẩn Hoàn
4 Xuyên qua Lục hồng trang chi quân doanh Kim Tử Hoàn

 19lou

 TTV

5 Khúc xương sườn số hai Tô Già Mạc Hoàn

 19lou

6 Ông xã nhà tôi Hoa Điền Bắc Hoàn

 19lou

 TTV

7 Xin chào, đồng chí trung tá Scotland Chiết Nhĩ Miêu Hoàn
8 Quân hôn bí mật Scotland Chiết Nhĩ Miêu Hoàn
9 Thiên nga đen Nhan Nguyệt Khê Hoàn
10 Người ấy vu quy Cơ Lưu Thương Hoàn

 19lou

 TTV

11 Thanh xuân của tôi bắt đầu khi yêu em (Thiên đường quá xa, nhân gian vừa đúng) Quất Tử Thụ Hoàn
12 Hạnh phúc không phải là mục tiêu Mộc Thanh Vũ Hoàn

 19lou

 TTV

13 Sau khi hôn nhân tan vỡ Hân Hân Hướng Vinh Hoàn
14 Người tình quan lớn Sáp Nữ Hoàn

 19lou

15 Trung tá chi vũ Dạ Mạn Hoàn

 19lou

 TTV

16 Nhật ký thuần phục ông xã của quân tẩu duyên dáng Mặc Tử 1123 Hoàn

 19lou

 TTV

17 Sức hấp dẫn của sĩ quan Hồ Thính Việt Hoàn

 19lou

18 Trọng sinh quân y Đạt Oa Hoàn

 19lou

 TTV

19 Đội trưởng, đừng chạm vào tôi Dữ Tử Thành Song Hoàn

 19lou

20 Thục khinh thục trọng Ngôn Tri Tri Hoàn

 19lou

 TTV

Còn tiếp…

Categories: Giới Thiệu | 75 bình luận

[Cảm Nhận] Khi Lướt Qua Nhau | Sênh Ly

[Cảm Nhận] Khi Lướt Qua Nhau | Sênh Ly

***

79001f526e0db7029e10ed5543c26de4-d5bfp55

Mối tình đầu – Cả đời vấn vương, cả đời nhung nhớ

Mối tình đầu – Cả đời vấn vương, cả đời nhung nhớ.

Đúng là như vậy, khi quyết định edit “Khi Lướt Qua Nhau” tôi chưa từng cho rằng đây là một tác phẩm hay nhất, với ý kiến khách quan như một độc giả, “Khi Lướt Qua Nhau” không phải là một tác phẩm xuất sắc, nhưng nếu khẳng định nó là một tác phẩm kinh điển về mối tình đầu thì đó là một khẳng định hoàn toàn chính xác.

Tôi chưa bao giờ có ý định viết review hay bài giới thiệu về tác phẩm mình edit, tôi nghĩ điều đó hoàn toàn không phù hợp với vai trò là một người trong ban biên tập như tôi, cho nên đây đơn giản chỉ như một bài cảm nhận, một bài viết bộc bạch về nỗi niềm của người đọc rõ từng chữ của tác phẩm “Khi Lướt Qua Nhau”.

Đầu tiên tôi phải gửi lời cám ơn đến tác giả Sênh Ly, có lẽ cô đã gửi gắm rất nhiều tình cảm vào tác phẩm này, từ lời tác giả mà cô đã gửi đầu truyện, tôi có cảm nhận sâu sắc là sau bao nhiêu năm, sau bao nhiêu thời gian đi nữa, chắc chắn cô cũng sẽ luôn hoài niệm về mối tình đầu của mình, nếu không, cô sẽ không viết nên một tiểu thuyết với ngòi bút miêu tả nội tâm của nhân vật nữ chính Tống Giai Nam quá đỗi ấn tượng và sinh động như thế. Cũng như cô Sênh Ly đã tâm sự “Khi Lướt Qua Nhau” được viết xem như món quà cô tự tặng cho bản thân mình, xem như đó cũng hoàn thành giấc mộng thời niên thiếu của cô, vậy thì với chúng tôi, những người yêu thích “Khi Lướt Qua Nhau” của cô cũng là những độc giả phải chân thành cám ơn cô vì món quà đơn giản nhưng vô cùng quý giá này.

--- Chính từ cái nhìn này đã khiến tuổi thanh xuân rực rỡ của cô trong tích tắc biến thành một trang giấy trắng. Từ đó trên trang giấy trắng được viết lên những dòng chữ màu đen, đó là cái tên của anh, không thể xóa, nét bút vô cùng sắc sảo.

— Chính từ cái nhìn này đã khiến tuổi thanh xuân rực rỡ của cô trong tích tắc biến thành một trang giấy trắng. Từ đó trên trang giấy trắng được viết lên những dòng chữ màu đen, đó là cái tên của anh, không thể xóa, nét bút vô cùng sắc sảo.

Có người từng nói với tôi, ký ức của một người như trang giấy trắng, dần dần trên trang giấy trắng đó mới in đầy nét bút với những dòng ký ức theo tháng năm … Có lẽ chính vì thế “Mối tình đầu” luôn là tình yêu khắc cốt ghi tâm nhất trong cuộc đời của mỗi người. Cũng như lời tự thú đầu tiên về tình yêu của nhân vật Tống Giai Nam:

— Chính từ cái nhìn này đã khiến tuổi thanh xuân rực rỡ của cô trong tích tắc biến thành một trang giấy trắng. Từ đó trên trang giấy trắng được viết lên những dòng chữ màu đen, đó là cái tên của anh, không thể xóa, nét bút vô cùng sắc sảo.

Có lẽ tất cả chỉ vì hai chữ đơn giản “đầu tiên”, những rung động đầu đời, những cảm giác kỳ lạ, biết nhớ nhung, biết tìm kiếm… Trái tim thuần khiết nhất trong cuộc đời con người đã trao trọn vẹn cho mối tình đầu tiên nên nó càng trở nên quý giá. Trong biển người mênh mông, trong hàng vạn người xuất sắc, bạn chỉ tìm kiếm một mình hình bóng của người đó, những hành động ngây ngô vô cùng đơn thuần nhưng lại chan chứa biết bao nhiêu là tình yêu. Tất cả các nhân vật 10 năm trước trong “Khi lướt qua nhau” đều có cùng một tâm trạng như thế.

Mười năm trước, khoảng cách giữa tôi và anh là một trái tim. Mười năm sau, liệu tôi có thể chạm vào trái tim đó...

Mười năm trước, khoảng cách giữa tôi và anh là một trái tim. Mười năm sau, liệu tôi có thể chạm vào trái tim đó…

10 năm trước

Tống Giai Nam – Thầm mến là dõi theo anh, lặng lẽ mến anh, chỉ cần biết anh thích gì, chỉ cần mỗi ngày được gặp anh…

Tuổi mới lớn luôn là độ tuổi mộng mơ nhiều nhất, Tống Giai Nam là nhân vật điển hình, mười năm trước, cả tính cách lẫn tình cảm của cô điều vô cùng rụt rè, có lẽ với bất kì cô gái nào cũng thế, khi đối phương bạn yêu thầm lại quá xuất sắc, trong khi bạn chỉ là một trong vạn người thích anh ấy, thì sự rụt rè chính là lẽ đương nhiên, mười năm trước Tống Giai Nam chỉ lặng lẽ đi theo phía sau lưng Tô Lập trong màn đêm u tối, cô âm thầm nhắn tin cho anh trong sự hồi hộp… Tống Giai Nam không cần báo đáp, Tống Giai Nam không cần Tô Lập biết cô là ai, điều duy nhất cô cần là có thể gần anh hơn, gần anh thêm một chút nữa. Thời niên thiếu ngây thơ, trái tim thuần khiết trọn vẹn chỉ có cái tên anh, thích anh, mến anh bằng cả linh hồn.

Đổi lại những hy sinh âm thầm đó, điều duy nhất cô có được chỉ là những thông tin nhỏ nhặt về anh, anh trầm lặng, anh cứng nhắc, anh là một học sinh xuất sắc, anh thích Sinéad O’Connor, và hơn hết là khoảng cách gần nhất mà cô được gần anh là 20 centimet, đó là khoảng cách ngắn nhất 10 năm trước giữa anh và cô. Để lỡ 10 năm, liệu cô có tìm lại được anh nữa hay không?

Trong hàng vạn người, tôi chỉ tìm kiếm anh, chỉ dõi theo anh và chỉ cần biết anh hạnh phúc.

Trong hàng vạn người, tôi chỉ tìm kiếm anh, chỉ dõi theo anh và chỉ cần biết anh hạnh phúc.

Đoàn Gia Thần – Thầm mến không có nghĩa là phải biểu lộ nhưng cũng không có nghĩa là phải rụt rè.

Khác với tình yêu của Tống Giai Nam, tình cảm của Đoàn Gia Thần vô cùng mãnh liệt, anh cũng yêu thầm, không, nói một cách thực tế là anh yêu đơn phương, nhưng tình yêu của anh lại mãnh liệt vô cùng, mười năm trước, yêu thầm của anh là ở bên cạnh cô, thân thiết với cô tựa như một người bạn không phân biệt giới tính, thầm mến, thầm hy sinh, nhưng Đoàn Gia Thần lại không hề rụt rè, anh thực tế hơn cô, ít ra anh cũng để bản thân mình hiện hữu trong cuộc đời của cô, cô biết anh, cảm nhận được sự hiện diện của anh. Thậm chí xem anh như là một người trong sinh mệnh… Nhưng tất cả lại không phải là yêu, ai có thể lý giải được vì sao cô không yêu anh, do anh quá thân thiết hay bởi vì trái tim cô đã in một cái tên khác trước khi tên anh được viết vào trang giấy ký ức? Hay bởi vì số phận để hai người chỉ đi lướt qua nhau…

Đổi lại những hy sinh âm thầm đó, tất cả chỉ là biểu hiện không hơn tình bạn của cô dành cho anh, khoảng cách rất gần nhưng lại xa vô cùng, để rồi khi anh mạnh dạn nói “tớ thích cậu” thì cũng là lúc anh và cô mất đi tình bạn thiêng liêng đó mãi mãi. 10 năm sau, liệu anh có tìm lại tình bạn đó, hay anh sẽ mãi mãi ẩn mình vì không có được tình yêu của cô?

Yêu thầm như một ngọn lửa, tình yêu đơn phương đầu đời cũng như một ngọn lửa nhen nhóm cháy theo tháng năm.

Tô Lập – Có lẽ bản thân anh cũng không biết khái niệm “thầm mến” là gì.

 Tô Lập là chàng trai có tính tình cứng nhắc, anh rất lạnh lùng, ít nói… Đó là tất cả những điểm mà mọi người có thể thấy được ở anh, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không biết yêu, không yêu thầm. Thậm chí là anh quá đơn thuần, đơn thuần đến mức không biết biểu hiện tình yêu như thế nào, nếu như anh lớn hơn một chút để mạnh dạn tìm chủ đề trò chuyện với cô, nếu như anh dám bắt chuyện hỏi tên cô thì cả cô và anh đã không có khoảng thời gian mười năm. Anh cũng dõi theo cô, anh cũng chú ý đến cô gái thuần khiết hiền lành kia, nhưng có lẽ tất cả đều do sự trong sáng của anh, khi xem xong tác phẩm, tôi thầm nghĩ, có lẽ mười năm trước, thậm chí Tô Lập còn không biết bản thân mình thầm mến Tống Giai Nam, có thể anh còn không biết ý nghĩa của hai chữ “Thần mến” là gì, vì thế anh mới để lỡ mười năm, bỏ qua cơ hội biết được tên thật của cô. Tất cả chỉ vì sự ngây ngô, trong sáng.

 Đổi lại tình cảm thầm mến mà anh không khái niệm được đó, anh chỉ có thể biết được cô thích Lisa Ono, dịu dàng điềm tĩnh, cô có thể nghe một ca khúc nhiều lần mà không biết chán… Và cái tên của cô qua lời người khác “Trần Tiêu Văn”. mười năm sau liệu anh có thể khái niệm được từ thầm mến, mười năm sau, liệu anh có còn tìm lại được Tống Giai Nam ngây thơ nhưng lại yêu vô cùng mãnh liệt của mình.

Khoảng thời gian mười năm như chiếc chìa khóa mở ra tất cả.

Tuổi học trò luôn là giai đoạn đẹp nhất, những hành động ngây ngô, những suy nghĩ sai lầm, có lẽ, tất cả những nhân vật trong “Khi Lướt Qua Nhau” của mười năm trước chính là điển hình của thời niên thiếu đáng trân trọng. Có thể những hành động của họ là sai, nhưng chính những cái sai đó đã biểu hiện lên con người của họ, trái tim họ cũng thuần khiết như pha lê, yêu là yêu, không hề có tạp niệm. Khi đọc đến những chương cuối của “Khi Lướt Qua Nhau” tôi cảm thấy chính những hành động ngây thơ dẫn đến để lỡ mười năm chính là điểm hay nhất của truyện, mười năm sau, khi họ trưởng thành, lối suy nghĩ chín chắn, lúc đó tình cảm của họ mới vững chắc, họ mới có đủ lý trí để chọn con đường mà mình cho là đúng nhất, người mà mình cần nhất trong cuộc sống.

Có lẽ tất cả chỉ là số phận, mười năm trước để tất cả họ chỉ đi lướt qua nhau, cuộc gặp gỡ mười năm sau như chiếc chìa khóa mở ra tất cả những khúc mắc.

Mười năm sau họ gặp lại nhau, cuộc trùng phùng sau mười năm chính thức mở ra tất cả những ký ức. Nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng nhất là những đoạn tình cảm thầm mến mười năm trước kia chưa bao giờ thay đổi. Mười năm sau, tất cả đều được tái hiện lại một lần được, Tống Giai NamTô Lập, Tống Giai NamĐoàn Gia Thần, Tô LậpTần Viện Viện hay Đoàn Gia ThầnTrương Tịnh Khang… Tình cảm của tất cả đều không thay đổi, nhưng khác biệt duy nhất lúc này chính là họ đã đủ chững chạc để đối mặt, để quyết định, và để theo đuổi.

Điều tôi ấn tượng nhất trong “Khi Lướt Qua Nhau” là tình yêu của nhân vật Tống Giai Nam, tình yêu của Tống Giai Nam vô cùng nhút nhát, nhưng lại mãnh liệt hơn bất kỳ ai, thậm chí tôi đã nghĩ, Tống Giai Nam quá cố chấp trong tình yêu, nếu không cô không thể mang tình cảm “thầm mến” của mình suốt mười năm được, trong mười năm đó, thậm chí cô còn dùng cái tên khác để cố chấp dõi theo anh, dùng một thân phận khác để đối mặt với anh, đó là thứ tình yêu âm thầm nhưng lại mãnh liệt nhất mà tôi từng đọc. Nhưng có lẽ chính sự cố chấp bền bỉ đó đã khiến cô có cái kết viên mãn hơn, có được trái tim của Tô Lập trọn vẹn hơn. Cuối cùng thì hạnh phúc cùng tìm về với cô, tìm về với những người kiên nhẫn theo đuổi nó.

Khi Lướt Qua Nhau

Khi Lướt Qua Nhau

Có thể với mỗi người đọc “Khi Lướt Qua Nhau” đều sẽ thấy hình bóng của chính bản thân mình trong những nhân vật, điều quan trọng nhất là ai trong chúng ta đều cũng sẽ có tuổi thơ, tuổi học trò, có người sẽ có mối tình đầu, cũng có người sẽ không có mối tình đầu, nhưng tôi tin chắc là ai trong chúng ta đều có thể sẽ gặp được Tô Lập, Đoàn Gia Thần hay Tịch Lạc Dữ của đời mình. Có thể trong mỗi chúng ta đều bỏ lỡ rồi gặp gỡ cũng như Tống Giai Nam. Cũng như cô Sênh Ly, tôi mong rằng là “Khi Lướt Qua Nhau” sẽ như một món quà tinh thần gửi đến những ai bỏ lỡ mối tình đầu trong cuộc sống, một món quà hoàn thành tâm nguyện của mọi người. Chúc các bạn vui vẻ.

– – -***- – –

Các bạn có thể đọc online “Khi Lướt Qua Nhau” tại đây hoặc trang web Kites.vn

Chúc các bạn vui vẻ.

Phong Lin

Categories: Giới Thiệu | Nhãn: , , , , , , | 11 bình luận

[Giới Thiệu/Review] Từng Có Một Người, Yêu Tôi Như Sinh Mệnh | Thư Nghi

[Giới Thiệu Truyện Hay] Từng Có Một Người, Yêu Tôi Như Sinh Mệnh | Thư Nghi

***

I love you more than I can say…

Nếu bạn muốn đọc một tiểu thuyết lãng mạn, nhẹ nhàng… Thì đừng nên đọc tiểu thuyết này.

Nếu bạn muốn đọc một tiểu thuyết hài hước, vui nhộn… Thì đừng nên đọc tiểu thuyết này.

Nếu bạn muốn đọc một tiểu thuyết phi thực tế, viễn tưởng… Thì đừng nên đọc tiểu thuyết này.

Nhưng nếu bạn muốn đọc một tiểu thuyết với câu chuyện thực tế, cảm động, sâu lắng, lấy tình cảm của đọc giả một cách thuyết phục… Thì “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh” hoàn toàn là một tác phẩm phù hợp.

Khi viết bài review này ở quê tôi đang mưa, những ngày vừa qua mưa liên tục, có một điều không may rằng những ngày mưa đó lại vào đúng dịp đọc những chương cuối của tiểu thuyết “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh” – Một quyển tiểu thuyết man mác những nổi buồn không nguôi.

Tính đến nay, tôi đọc “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh” chưa được một tháng, nhưng phải nói tiểu thuyết này mang đến cho tôi muôn vàn cảm xúc, nói thẳng ra, tâm trạng tôi luôn lưng lửng sau khi đọc nó. Người ta gọi đó là “hội chứng tự kỉ vì ngôn tình SE”.

Có ai trong các bạn đã từng xem bộ phim thần tượng Đài Loan nổi tiếng một thời “Đấu Ngư” được sản xuất vào năm 2004 chưa? Tôi cảm thấy nữ chính Triệu Mai của quyển tiểu thuyết này có số phận có phận hao hao như nhân vật Bùi Ngữ Yến trong “Đấu Ngư”, đôi tay của Triệu MaiBùi Ngữ Yến được sinh ra để đàn dương cầm, họ yêu dương cầm, đam mê giai điệu của nó… Số phận đã đưa họ đến với hai người đàn ông có mị lực như yêu ma, cám dỗ như mật ngọt, người đàn ông đã lấy đi linh hồn cả quảng đời còn lại của họ. Triệu Mai đã từng tập đàn trên những phím đàn được vẽ lên một trang giấy trắng, còn Bùi Ngữ Yến đã tập đàn trên những phím đàn được vẽ lên một vách tường trắng toát, điều đó có lẽ đã ngầm nói lên định mệnh tình yêu của họ cũng giống với khúc nhạc được hòa tấu trên phím của cây dương cầm mà họ đã dùng – hư vô, lạnh lẽo và thê lương…

Bà bói Digan từng nói với tôi: “Thân thể của cô ở một đằng, linh hồn ở một nẻo. Cô bị thần xua đuổi nên mãi mãi lưu lạc không ngừng nghỉ.” — Hóa ra tất cả đã được định trước.

Lúc đọc “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh” có không dưới hai lần tôi muốn đóng tập tiểu thuyết này lại vì tôi cảm thấy mình không có can đảm đọc tiếp, tuy nhiên mị lực của nó làm tôi không dừng lại được, khác với những quyển ngôn tình có kết thúc buồn khác, “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh” được tác giả Thư Nghi viết một cách chân thật, miêu tả cuộc đời của một cô sinh viên bình thường sống ở đất nước Ukraine phức tạp, những mắc xích cuộc đời, những giây phút định mệnh của số phận đã khiến cô gặp được nam chính Tôn Gia Ngộ, một playboy thứ thiệt, với vẻ hào nhoáng của một người đàn ông nhiều tiền, đẹp trai… Tuy nhiên, ngoài những mặt đó, Thư Nghi đã miêu tả nam chính có một điểm đặc biệt vô cùng khác so với những nam chính hoàn hảo trong những quyển ngôn tình hiện nay đó chính là công việc của anh. Dưới ngòi bút của mình, Thư Nghi miêu tả “công cuộc kiếm tiền” của Tôn Gia Ngộ cũng như xã hội Ukraine cực kì thực tế rằng: đồng tiền muốn có được là phải trải qua bao nhiêu cực khổ, con người muốn trưởng thành là phải trải qua bao nhiêu thâm trầm, bao nhiêu vấp ngã… Phải chăng tác giả đang muốn ngầm lên án điều gì đó trong xã hội ngày nay???

Xuyên suốt trong “Từng có một người, yêu tôi như định mệnh” là cái lạnh của đại từ “tôi” dưới lời kể của nhân vật nữ chính, có lẽ quyển tiểu thuyết chỉ buồn ở sau 1/3 còn lại, khác với cái tên, trong toàn bộ câu chuyện, cả Tôn Gia NgộTriệu Mai chưa một lần nói lời yêu với đối phương, tuy nhiên… Thứ tình yêu không lời đó còn đáng sợ hơn hàng vạn câu nói “tôi yêu bạn”, những hy sinh thầm lặng, những hành động ngẫu nhiên, những câu nói trêu đùa của họ cũng có thể khiến đọc giả cảm nhận sâu sắc tình yêu họ dành cho đối phương lớn đến nhường nào:

“Không chịu khó kiếm tiền làm sao nuôi nổi em. Học phí của khoa nghệ thuật đúng là con số trên trời. Làm thêm hai năm nữa, anh sẽ rửa tay gác kiếm đưa em đi nước Áo”

“Anh đừng như vậy, anh mau tỉnh lại đi! Để em thay anh, em sẽ chết thay anh!”

“Em bắt anh phải sống”………….”Chỉ cần anh còn sống, em sao cũng được”….

“Nhưng em không muốn chết, em muốn gả cho anh, cùng anh sống hạnh phúc đến hết cuộc đời”.

“Mai Mai, nếu sau này anh còn cơ hội kết hôn, anh sẽ cưới em”.

Bây giờ tôi chỉ có anh, chỉ còn lại một mình anh. Tôi sẽ không thể gắng gượng nổi nếu bị mất anh.

Khi đọc “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh” tôi có cảm giác như cái lạnh ở Odessa truyền sang tận người tôi, cái lạnh đến từ tâm hồn của nữ chính như nói lên cái kết và cuộc đời của cô… Cho đến nay, nam chính Tôn Gia Ngộ là nam chính lấy đi nhiều nước mắt của tôi nhất. Nếu ở đầu truyện anh xuất hiện với hình ảnh lịch lãm cho tôi những nụ cười mơ mộng thì ở cuối truyện anh lại trở thành một trò đùa số phận, lấy đi không biết bao nhiêu giọt nước mắt của tôi.

Nữ chính Triệu Mai từng nói:

Hóa ra yêu một người, có thể thuận trời, thuận người nhưng không thể thuận theo bản thân.

Đúng… Yêu có thể thuận theo ý trời, thuận theo ý người, nhưng không thể thuận theo ý muốn của bản thân… Cái chân thật nhất của quyển tiếu thuyết này là số phận, không ai biết được cuộc đời của mình ngày mai sẽ như thế nào, làm sao Triệu Mai biết được mai sau cô sẽ trở thành “một cái xác không hồn” – “một quả táo thối rữa”, ai có thể tránh được số phận? ai có thể tránh được định mệnh? Ai có thể biết được những thứ tầm thường và giản dị nhất mà mình đang có chính là điều quý giá nhất với mình, để rồi khi mất đi mới biết đó là những điều, những ngày tháng tươi đẹp nhất.

Khi giơ tay, tôi nhìn thấy khoảng thời gian đã qua lọt khỏi lòng bàn tay tôi như cát chảy. Tình yêu tôi đã đánh mất ở Odessa, tình yêu trong mười tháng, cuối cùng trở thành suốt đời suốt kiếp.

Triệu Mai là một cô gái mạnh mẽ, tôi khẳng định như vậy. Với cái tuổi 22, bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu hoài bão… Cô đặt vào việc học của bản thân. Định mệnh đã cho cô gặp được người đàn ông mà cô yêu nhất, cũng yêu cô nhất trong cuộc đời. Cô vì yêu mà trả giá, vì yêu mà hy sinh, cho đi tất cả… Có nhiều bạn đọc đã nhận xét Triệu Mai quá yếu đuối và dựa dẫm vào nam chính, nhưng theo tôi không phải vậy, với lứa tuổi 22, lứa tuổi đẹp nhất của những cô gái đang yêu thì Triệu Mai chững chạc hơn rất nhiều, những gì mà cô đã hy sinh cho tình yêu, thậm chí để cứu người mình yêu cô đã chấp nhận một cuộc trao đổi dơ bẩn giữa “sắc”“tiền“, nhưng định mệnh luôn luôn trêu người, sau những hy sinh đó cô cũng chỉ nhận được sự nhạo báng, sự phũ phàng… Để rồi cuối cùng khi cô nhận ra đâu mới là sự thật thì đó cũng chỉ còn là những điều nuối tiếc, hàng vạn giả thiết nếu được cô âm thầm đặt ra mà thời gian không bao giờ cho cô cơ hội quay trở lại nữa:

Tôi chỉ hận bản thân, tại sao từ đầu đến cuối tôi không nói cho anh hay, tôi yêu anh biết nhường nào.

Số mệnh đã cho tôi vô số cơ hội, nhưng lần nào tôi cũng buông tay để nó trôi đi, bởi vì tôi nghĩ sau này vẫn còn nhiều thời gian.

Nhưng tôi không ngờ sẽ có một ngày tôi tình nguyện bỏ ra bất cứ giá nào, chỉ một mục đích muốn quay về thời khắc chia ly này.

Có điều, thời gian trôi qua sẽ không bao giờ trở lại…không bao giờ có thể quay đầu.

Có một điều mà tôi ấn tượng trong quyển ngôn tình này là tính thực tế, mỗi một tình tiết, mỗi một lời thoại “trải đời” của nhân vật Tôn Gia Ngộ, hay mỗi một nhân vật phụ đều thực tế đến mức bất ngờ, các nhân vật Bành Duy Duy, Khâu Vĩ, Lão Tiền, La Tây, Trình Duệ Mẫn… đều là những dạng người bạn có thể thấy được bất cứ ở nơi nào trong xã hội, sự thực dụng trong tình người, sự kiêu ngạo, vô hồn trong lớp vỏ xinh đẹp, sự thối nát sau chiếc mặt nạ quyền thế hay cái tình bạn cao cả, thiêng liêng tồn tại trong cuộc sống hằng ngày… Tất cả mọi mặt của xã hội đều được miêu tả một cách sống động chỉ trong 11 chương “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh”.

“Mai Mai — Em hãy quên hết tất cả, tiếp tục theo đuổi ước mơ của em. Hãy tiến về phía trước, rồi sẽ có người yêu em hơn anh”

Đoạn kết truyện là đoạn lấy đi nước mắt của tôi nhiều nhất, bao nhiêu điều nuối tiếc, bao nhiêu điều đau khổ… Những hành động thay cho lời yêu mà Tôn Gia Ngộ đã làm, những hy sinh của Triệu Mai trong tình yêu … Dù có lớn lao đến mấy họ vẫn không thể đến được với nhau, giá như tình yêu có sự ích kỷ, giá như anh yêu cô ít đi một chút… Thì tất cả đã không còn là bi thương. Nếu nói nữ chính Triệu Mai là linh hồn của tác phẩm thì nam chính Tôn Gia Ngộ là điểm nhấn thu hút nhất của quyển tiểu thuyết này, anh được Thư Nghi xây dựng một cách cuốn hút, vẫn là những nét rất chung thường thấy ở những nhân vật nam chính trong ngôn tình nhưng anh lại vô cùng nổi bật, nổi bật ở lời thoại, ở tính cách ma quái bên ngoài nhưng ẩn bên trong là một tâm hồn lương thiện, nét đáng quý nhất của anh là sự lương thiện không hề đánh mất sau bao nhiêu năm trải đời, trải người… Là một người phụ nữ, tôi rất thích cách yêu của Tôn Gia Ngộ, cách yêu bằng hành động thay cho lời nói của anh, anh yêu nhưng chưa bao giờ thổ lộ, yêu nhưng chưa bao giờ nói thành lời, nhưng cách yêu cao cả bằng hành động như anh thì không ai có thể làm được.

“Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ!”

Kết thúc câu chuyện là bức ảnh của Triệu Mai vào năm cô 22 tuổi – Quản thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của cô với mối tình kéo dài mười tháng ngắn ngủi nhưng lại là trọn đời trọn kiếp, bức ảnh cô ngồi trên chiếc đàn dương cầm với nụ cười tươi híp mắt đã được Tôn Gia Ngộ ép vào quyển “Kinh thánh” mà anh trân trọng nhất. Có lẽ cuộc đời cô đã dừng lại ở đó, cô chỉ còn là Triệu Mai có linh hồn vào năm cô 22 tuổi, những lúc cô có anh. Phía sau tấm ảnh có dòng chữ với lời chúc ngắn ngủi… Phải chăng ai cũng mong người mình yêu được như lời chúc đó…

“Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ…”

Cái kết buồn, để lại bao tiếc nuối trong tôi, tôi đã khóc suốt sau khi đọc hoàn tác phẩm, nhưng nếu mọi thứ trải theo ý muốn của tôi, của đọc giả thì nó sẽ không còn là “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh” nữa, sẽ không còn là một tác phẩm kinh điển lấy nước mắt của người đọc một cách thuyết phục nữa… Cám ơn cô Thư Nghi, cám ơn chị Greenrosetq đã đưa đến cho đọc giả một tác phẩm kinh điển như thế. Tôi tin chắc rằng là dẫu chỉ là một tiểu thuyết nhưng nhân vật Tôn Gia NgộTriệu Mai sẽ mãi tồn tại trong lòng đọc giả.

—***—

TỪNG CÓ MỘT NGƯỜI, YÊU TÔI NHƯ SINH MỆNH — THƯ NGHI

Tác giả: Thư Nghi

Độ dài: 11 chương

Chỉnh dịch: Greenrosetq@Kites.vn

Link đọc tác phẩm: Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh | Thư Nghi

Văn án

Thời còn trẻ chúng ta thường không hiểu thế nào là tình yêu. Lúc mới bước vào đời, tôi từng nghĩ tình yêu có thể vượt qua tất cả. Khi đó tôi không biết trên đời này tồn tại một sức mạnh gọi là số phận, chúng ta chỉ có thể chấp nhận mà không thể thay đổi. Lúc tôi ở trong phòng tắm của trường học và cất cao tiếng hát “I love you more than I can say”, tôi không hề hay biết, câu chuyện đó sẽ có một ngày xảy ra với tôi. Tôi gặp anh lần đầu tiên là ở một tình huống đẫm máu tại thành phố Odessa, đất nước Ukraine.

Categories: Giới Thiệu | Nhãn: , , , , | 77 bình luận

TOP 60 tiểu thuyết được yêu thích nhất (đến ngày 04/02/2012)

TOP 60 tiểu thuyết được yêu thích nhất

(Nguồn: paipaitxt, poll được tính đến ngày 04/02/2012)

***

Bảng xếp hạng phía dưới là bảng poll không chính thức được các mem bên trang paipaitxt lập ra, theo tớ, mỗi người có một gout đọc truyện khác nhau và bảng xếp hạng này cũng không chính xác, vì người lập poll chỉ đưa ra những tác phẩm mà bạn ấy cho là hay để các mem khác tham gia vote, chính vì thế bản xếp hạng này chỉ mang tính chất tham khảo nên nếu có sai lệch gì đó, thì tớ mong các bạn đừng ném đá tớ.

Nguyên nhân tớ post bản này cũng là vì tình yêu với “Hoa Tư Dẫn”, có lẽ khi thấy cái tên “Hoa Tư Dẫn” được xếp đầu tiên tớ đã quyết định edit bản này để post lên blog. So với bản “TOP 70 tiểu thuyết ngôn tình MỚI NỔI” của nhà Lily thì bảng này chỉ thay đổi về thứ tự sắp xếp, thêm vào đó là có một vài tên truyện mới. Bên paipaitxt đưa ra đến 100 tiểu thuyết nhưng tớ chỉ giới thiệu với các bạn đến thứ 60, nếu bạn nào muốn xem thì click vào link tớ đưa ở trên nhé.

Thật ra, trong bản không có tên rất nhiều tiểu thuyết tớ thích. Điều bất ngờ là tớ không thấy tên tiểu thuyết “Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa” của Đường Thất Công Tử trên bản xếp hạng. Ngoài ra, 40 vị trí còn lại nổi bật có “Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp” của Đồng Hoa ở vị trí thứ 64, “Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở” của Đường Thất Công Tử ở vị trí thứ 76, “Ánh Sao Rực Rỡ” “Đông Cung” của Phỉ Ngã Tư Tồn lần lượt xếp ở vị trí 7980, “Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách” nhà tớ đứng vị trí 96… Còn lại những tiểu thuyết khác đều khá mới với độc giả Việt Nam.

Với 3 vị trí đầu tiên, thì thể loại huyền nhuyễn đã chiếm hết 2, trong đó, tớ chỉ mới đọc và đã có bài giới thiệu về “Hoa Tư Dẫn” còn “Trọng Tử” của Thục Khách thì vẫn chưa. Thị hiếu của bạn đọc ở Việt Nam đa phần là hiện đại, nhưng tớ chắc chắn rằng tiểu thuyết “Trọng Tử” cũng là một tiểu thuyết vô cùng xuất sắc, vì gần đây tớ thường xuyên nghe nhắc đến tiểu thuyết này. Và nhân đây, tớ xin giới thiệu một chút về tiểu thuyết “Trọng Tử” với các bạn.

Bạn nào có đọc các tiểu thuyết trong bản thì bình loạn và cho ý kiến nhé.

– – – *** – – –

[Tiểu Thuyết] Trọng Tử | Thục Khách

***

 Tác giả: Thục Khách

Biên tập: Kurt, Spica, BW_mylove_SG, yk_nhubinh, kenshin_duong@kites.vn

Thể loại: Ngôn tình, huyền nhuyễn, tiên hiệp

Độ dài: 59 chương + 2 ngoại truyện

***

Văn án

“Tiểu Trọng nhi, con sẽ không thích cuộc sống như này đâu, nhất định đừng nhập ma.”

Nhưng đại thúc nào đâu có biết, trừ bỏ chính bản thân nàng, tất cả mọi người đều muốn nàng thành ma.

“Người cho tới bây giờ cũng chưa từng tin ta.”

Không phải không tin, chỉ bởi hắn không thể phụ được lục giới, không thể bỏ mặc chúng sinh, nên chỉ có thể phụ nàng.

“Muốn ta tha thứ người ư, trừ phi núi Nam Hoa đóng băng, bốn đại dương cạn nước.”

Khi hắn cuối cùng đưa cánh tay hướng nàng bước tới.

Nàng chỉ cười, không có vui sướng, chẳng còn chờ mong, chỉ đứng đó cười lạnh lùng khô khốc.

Hai kiếp thầy trò, ba kiếp thành ma, biển rộng hoá nương dâu, hỏi tình sâu tình cạn, yêu nhiều hay hận nhiều? Chi bằng hãy để băng kết núi Nam Hoa, để biển sâu cạn kiệt, để kiếp sau tiên – ma được bên nhau, chẳng còn phân cách nữa.

Sợ nhất quay đầu, trời quang mây tạnh. Chỉ cần trở lại, giây phút siết chặt vòng tay, phút giây đôi tim vĩnh kết.

Như Tinh Xán.

Hận Trục Ba.

– – -***- – –

TOP 60 tiểu thuyết được yêu thích nhất

(Truyện nào đã được edit/dịch ở Việt Nam tớ dẫn link online, còn nếu chưa tớ dẫn link convert)

STT

Tên tác phẩm

Tác giả

Thể loại

Link online/Convert

1 Hoa Tư dẫn Đường Thất Công Tử Cổ trang, huyền nhuyễn

Link online

2 Nở rộ Sói Xám Mọc Cánh Ngôn tình, hiện đại

Link online

3 Trọng tử Thục Khách Huyền nhuyễn, tiên hiệp

Link online

4 Cuộc sống thảnh thơi của hạ đường thê Tiểu Vãn Xuyên không, ngược

Convert

5 Vô sắc vô hoan Quất Hoa Tán Lý Xuyên không

Link online

6 Mất mác đại lục Đa Mộc Mộc Đa Xuyên không

Link online

7 Blood X Blood Yên Chu Viễn tưởng

 Convert

8 Anh đến từ sao hỏa Phạn Tạp Viễn tưởng, sủng

 Convert

9 Hải yêu Phạn Tạp Cổ đại, hải tặc

 Convert

10 Ký ức độc quyền Mộc Phù Sinh Ngôn tình, hiện đại

Link online

11 Thời gian chi thành Giảo Giảo Ngôn tình, hiện đại

Convert

12 Công tử vô sắc Trầm Tiêu Chi

Convert/Link online

13 Những ngày có JQ với đại thần Giáo Trường Hận Bá Vương Thái Đa Hiện đại, hài, phúc hắc

Link online

14 Hám sinh Nhiễu Lương Tam Nhật Ngôn tình, hiện đại

 Convert

15 Tiểu Khanh ngốc Nhiễu Lương Tam Nhật Ngôn tình, hiện đại

 Convert

16 Ngọc thị xuân thu Lâm Gia Thành Xuyên không

 Convert

17 Ai là ai của ai Tiên Chanh Ngôn tình, hiện đại

Link online

18 A Mạch tòng quân Tiên Chanh Cổ trang

Link online

19 Bán trang bị khắp nơi trên giang hồ Hòa Tảo Võng du, kiếm hiệp

Link online

20 Đen trắng Triệu Tiểu Thành Hiện đại, nam chính hắc phúc

Link online

21 Người tình hoàn mỹ Triệu Tiểu Thành Hiện đại, sủng, nam chính hắc phúc

Convert/Link online

22 Không cẩn thận, tai họa lớn rồi! Tùy Vũ Nhi An Ngôn tình, hiện đại

Convert

23 Quả nhân có bệnh Tùy Vũ Nhi An Nữ cường, cung đình, hài

Link online

24 Không biết vì sao lại say mê chiếc giường Thiếu Lâm Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây  Cổ đại, hài  Convert
25 Thiên đường có ma Tiểu Ngư Đại Tâm
26 Mưa gió thoáng qua tôi yêu em Tình Không Lam Hề Ngôn tình, hiện đại

Link online

27 Xin chào, tháng ngày tươi đẹp đã qua Tháng Tám Trường An Ngôn tình, hiện đại  Convert
28 Nữ hoàng bi kịch Xuân Thiên Bất Khai Hoa
29 Ái nô Hoa Thanh Thần Cổ trang

Convert

30 Nhân duyên Sói Xám Mọc Cánh Ngôn tình, hiện đại

Link online

31 Thấm thoát thì giờ (Nơi ánh đèn rực rỡ) Thanh Sam Lạc Thác Ngôn tình, hiện đại

Đã xuất bản

32 Di ái ký Lam Bạch Sắc Ngôn tình, hiện đại
33 Tạm biệt tình yêu bằng lòng can đảm Thẩm Lục Y Ngôn tình, hiện đại  Convert
34 Ngươi mở đường, ta hổ trợ Nhất Độ Quân Hóa Võng du  Convert
35 Nữ hoàng chi lộ Thẩm Vi Chi
36 Đấu trí Mậu Quyên Ngôn tình, hiện đại

 Convert

37 Đã từng hứa hẹn Đồng Hoa Tiên giới

Link online

38 Mơ tưởng hão huyền Hoa Thanh Thần Ngôn tình, hiện đại

 Convert

39 Hung phòng Tứ Mộc Ngôn tình, hiện đại, ngược

 Convert

40 Hổ phách rừng rậm Thập Tứ Khuyết
41 Tuyệt không thể tả Nhật Quang Sinh Ngôn tình, hiện đại

Convert

42 Người xưa Chiết Hỏa Nhất Hạ Ngôn tình, hiện đại
43 Một giấc mơ về quân đội Hân Hân Hướng Vinh
44 Xin chào, đồng chí trung tá Scotland Chiết Nhĩ Miêu Ngôn tình, hiện đại, sủng

Link online

45 Bất hòa hài quyển xoa quan hệ Hoại Tiếu Quân Ngôn tình, hiện đại

Convert

46 Hồ đồ Ngải Tiểu Đồ Hiện đại, ngược
47 Anh dám yêu em à Tôi Là Tố Tố Hiện đại, hài

Link online

48 Rồng bay phượng múa Minh Nguyệt Thính Phong Cổ trang, hài

Link online

49 Gió ngược Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết
50 Tấc tấc tiêu hồn Quất Hoa Tán Lý Huyền nhuyễn

Link online/Convert

51 Phù thế phù thành Tân Di Ổ Ngôn tình, hiện đại

Link online

52 Sam Sam lại đây ăn Cố Mạn Ngôn tình, hiện đại

Link online

53 Tay nắm tay, cùng nhau cất bước Thiên Hạ Vô Bệnh
54 Nặc đức sâm Thời Cửu
55 Trục hồng Giang Nam Mộ Vũ
56 Hoa hồng giấy Lâm Địch Nhi Ngôn tình, hiện đại

Link online

57 Hồ đồ xuất giá Bất Kính Ngữ Link online
58 Uống cháo cầu tình yêu Hàn Liệt
59 Tường Vi chi danh Tử Vi Lưu Niên Cổ đại

Convert

60 Khanh bản giai nhân Sói Xám Mọc Cánh Ngôn tình, cổ đại

Convert

Categories: Giới Thiệu | Nhãn: , , , | 70 bình luận

[Giới Thiệu] Hoa Tư Dẫn | Đường Thất Công Tử

[Giới Thiệu Truyện Hay] Hoa Tư Dẫn | Đường Thất Công Tử

***

Ta không thể lớn lên như một nàng cô chúa, nhưng ta có thể chết đi như một nàng công chúa.
— Diệp Trăn —

Gửi đến những ai đã, đang và chưa đọc “Hoa Tư Dẫn”.

Đầu tiên xin vô cùng cám ơn tác giả Đường Thất Công Tử đã viết nên một tác phẩm xuất sắc đến như vậy.

Trước khi đọc “Hoa Tư Dẫn” tôi hoàn toàn không thích thể loại cổ trang, huyền nhuyễn, trọng sinh hay tiên cảnh…. Tôi chỉ đọc hiện đại, bởi theo tôi, nó dễ hiểu và thực tế. Tuy nhiên, đến nay tôi mới biết những thể loại tôi luôn né tránh một khi ghi vào lòng người đọc lại khó có thể mờ nhạt đến như thế.

“Hoa Tư Dẫn” không như các tiểu thuyết cổ trang, huyền nhuyễn khác, theo tôi, nó có đôi phần giống một tiểu thuyết trinh thám, cuộc phiêu lưu của Quân Phất, trong đó cô cũng có mạo hiểm, có nếm trải…. Và cuộc trinh thám đó chính là thám hiểm những giấc mơ – những giấc mơ tình yêu tuyệt đẹp.

Trong cuộc “thám hiểm” bốn thiên truyện cùng Quân Phất, ấn tượng của tôi rải đều ở tất cả, mỗi một thiên truyện là một vẻ đẹp khác nhau, một nét hay khác nhau, một ý nghĩa khác nhau. Ở thiên truyện “Tận kiếp phù du”, ấn tượng của tôi về Tống Ngưng rất lớn, cô yêu, dám hy sinh, dám hận thù nhưng cuối cùng cô cũng thua dưới tình yêu cô dành cho Thẩm Ngạn, những tưởng anh không yêu mình, những tưởng đó chỉ là một cuộc tình đơn phương, nhưng thực chất cô đã sớm có được tình yêu của anh, có từ ngay đêm tân hôn muộn sau chín tháng. Điều tôi tiếc nuối nhất trong thiên truyện này là ở thực tại cô mất đi Thẩm Lạc, con trai của mình, còn ở mộng cảnh cô lại mất đi Thẩm Ngạn, điều đó dường như nói lên số phận chưa bao giờ yên giấc để cuộc sống của con người được bình yên… Để rồi cuối cùng, cô cũng không có được một phút giây hạnh phúc thật sự ngay cả trong giấc mơ mà cô đánh đổi bằng sinh mệnh của mình.

Nhìn bóng cô khuất dần dưới ánh trăng, chàng muốn gọi tên cô, Oanh Ca, cái tên đó đã vang lên trong lòng cả trăm lần, chỉ là chưa bao giờ chàng thốt ra với cô, “Oanh Ca”, chàng thì thầm. Nhưng cô đã đi xa.

Thiên truyện mà tôi thích nhất trong “Hoa Tư Dẫn” có lẽ là “Thập Tam Nguyệt”. Tôi thích Oanh Ca, thích tình cảm nhẹ nhàng, dịu dàng, chậm chạp nhưng vững chắc giữa cô và Dung Viên. Cô là một sát thủ, cuộc sống chỉ có máu, không có tình cảm, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không có trái tim. Cô yêu đấy, yêu Dung Tầm bằng cả trái tim, cho anh tất cả cuộc sống của mình, nhưng cái cô nhận được chỉ là sự rụt rè, yếu đuối trong tình yêu của anh dành cho cô, anh cũng yêu cô đấy, nhưng tình yêu của anh không đủ lớn để anh vượt qua rào cản mà trái tim đã đặt ra rằng “không thể yêu một sát thủ do chính tay anh đào tạo”…. Và đó chính là nguyên nhân anh mất cô, để chính anh là người đưa cô đến với Dung Viên — Một quân vương chung tình. Khi tôi đọc thiên truyện này, mãi cho đến cuối truyện, tôi mới thấy Dung Viên có phần giống Mộ Ngôn, giống là giống ở cách yêu của hai anh. Yêu là hy sinh, yêu là không quản quá khứ, hiện tại, địa vị…. Cả hai đều là quân vương, sự chung tình của họ là thứ mà một quân vương không hề có.

Hai thiên truyện cuối trong tập II không tạo ấn tượng nhiều trong tôi như hai thiên truyện trong tập I. Nhưng cũng phải công nhận rằng nó đã lấy đi không ít nước mắt của tôi, tôi đã khóc khi đọc hai đoạn ra đi của Khanh Tửu TửuCông Nghi Huân trong thiên truyện “Tuyết ở Bối Trung” và đoạn Mộ Dung An thốt lên câu nói trong thiên truyện “Trọn đời bình an”:

Cuối cùng chàng cũng yêu ta, ta không thua ai, chỉ thua vương vị của chàng…

Xuyên suốt trong “Hoa Tư Dẫn” là tình yêu của Mộ NgônQuân Phất, phải thừa nhận một điều là tác giả đã cực kì khéo léo khi đan tất cả những chi tiết phát triển tình yêu của cặp đôi này trong từng thiên truyện. Tôi rất thích Mộ Ngôn, thích cách yêu mạnh mẽ đương đầu của anh và cũng thích sự yếu đuối thừa nhận bản thân phụ thuộc vào tình yêu của anh, anh yêu, tình yêu của anh rất lý trí nhưng lại vô cùng mãnh liệt, đó là một thứ mà không một quân vương nào có thể có được ngay cả bố anh – Tô Hoành:

“Nếu em chết, có phải chàng cũng không sống nổi, cũng muốn đi theo em?”.

“Nếu thích tôi, em hãy sống tiếp, ở bên tôi suốt đời suốt kiếp”.

“Nhưng nếu không có tôi, em sợ thì sao? Nếu không muốn cùng tôi ở cõi trần, hãy để tôi đi cùng em, có được không?”.

 “Nhưng tôi sợ” – “Không có em tôi sẽ rất sợ”.

“Nếu quên em, người đó chỉ là Tô Dự, không còn là Mộ Ngôn, nếu tôi đã không còn là tôi nữa, theo em tôi có hạnh phúc? Em có yên tâm?”

Một trang hảo hán cho dù bất tài, ít nhất cũng phải giữ được hai thứ, mảnh đất dưới chân và người phụ nữ trong lòng mình.
— Mộ Ngôn —

Tôi rất thích những chi tiết mà tác giả Đường Thất Công Tử đã dùng để miêu tả tình yêu của Mộ Ngôn giành cho Quân Phất, dẫu đó chỉ là những chi tiết thoáng qua và vụn vặt. Chi tiết anh không dùng bao giờ cầm kiếm nữa hay chi tiết anh thường đánh thức cô trong đêm rồi bảo cô nói với anh những câu đơn giản. Đó là những giây phút hiếm hoi mà nhân vật Mộ Ngôn thể hiện sự sợ hãi và bất lực của mình, anh sợ đôi tay mình, đôi tay đã lấy đi sinh mệnh của người anh yêu nhất, anh sợ người phụ nữ mà anh đang ôm trong lòng có thể bỏ anh đi bất kì lúc nào.

Nhân vật Quân Phất là linh hồn của câu truyện, có lẽ do truyện được viết ở ngôi kể của cô nên bạn đọc có thể hiểu rõ từ suy nghĩ, hành động của cô. Tôi thích Quân Phất ở chỗ cô chưa bao giờ hối hận về bất kì điều gì cô làm, ngay cả hành động tuẫn tiết đã khiến cô và Mộ Ngôn chia xa mãi mãi cũng chưa từng một lần làm cô hối hận. Quân Phất đúng là nữ chính có tư duy phán đoán thú vị nhất mà tôi từng được đọc, có những suy nghĩ của cô đôi lúc khiến tôi phải nghĩ ngợi rất lâu, có những suy nghĩ khiến tôi bất ngờ vì không thể đoán cô lại nghĩ theo chiều hướng đó. Khi đọc “Hoa Tư Dẫn” tôi đã cười, rồi khóc cùng nhân vật Quân Phất không biết bao nhiêu lần.

Chắc rằng có nhiều bạn đọc “Hoa Tư Dẫn” sẽ luôn thắc mắc là Mộ Ngôn yêu Quân Phất từ khi nào, theo tôi nó có thể là từ lần anh gặp cô đầu tiên vào năm cô mười bốn tuổi mà anh không biết cô là ai, hay lần trùng phùng thứ ba khi cô là Quân Phất, có lẽ ngay từ đầu anh đã biết cô không phải con người, có lẽ định mệnh sắp đặt anh – Thái tử Tô Dự đã hai lần đưa cô – Công chúa Diệp Trăn vào cái chết, nhưng chính anh – Mộ Ngôn đã cứu sống cô – Quân Phất không dưới hai lần trong số mệnh.

Lời thoại trong “Hoa Tư Dẫn” cũng là một ấn tượng rất lớn trong tôi, đây là bộ cổ trang thứ hai tôi đọc sau “Thú Phi” của Chu Ngọc. Xét cho cùng, không một thiên truyện nào trong “Hoa Tư Dẫn” có kết thúc viên mãn, tuy nhiên, với khúc nhạc tình yêu mà Quân Phất đã dệt ra, tôi tin chắc là những ai đã từng đọc “Hoa Tư Dẫn” sẽ hoàn toàn hài lòng về kết thúc của nó.

Tôi muốn nói thật nhiều, thật nhiều, nhưng đây là một bài review, giới thiệu, tôi không thể viết quá nhiều làm mất mạch cảm hứng của những ai chưa đọc. “Hoa Tư Dẫn” chỉ có một, khi đọc xong tác phẩm này, tôi luôn tự hỏi bản thân: “Liệu mai sau, tôi có còn cơ hội được đọc một tác phẩm xuất chúng như thế???”…. Truyện vẫn còn đó, cái kết vẫn luôn làm tôi day dứt, nhưng tôi tin rằng, đó là một tác phẩm xuất sắc và đáng để các bạn đọc nhất.

—***—

HOA TƯ DẪN – ĐƯỜNG THẤT CÔNG TỬ

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Độ dài: 2 tập (21 chương + 3 ngoại truyện)

Nhà xuất bản: Quảng Văn

Link đọc tác phẩm: [Tiểu Thuyết] Hoa Tư Dẫn | Đường Thất Công Tử

Link đọc ngoại truyện:  Ngoại Truyện 2Ngoại Truyện 3

Chú ý: Sách được mua bản quyền và Quảng Văn xuất bản. Link online là do một bạn đọc edit/dịch do niềm đam mê truyện chứ không phải bản dịch chính thức của Quảng Văn. Tất cả những đường link update ebook đều bị del không lâu sau đó, ai có ý muốn đọc truyện thì liên lạc với mình qua email trong menu Phong Lin. Chúc các bạn vui vẻ 🙂 

Categories: Giới Thiệu | Nhãn: , , , , , , , , , | 94 bình luận

[Giới Thiệu] Sa Ngã Vô Tội | Diệp Lạc Vô Tâm

[Giới Thiệu Truyện Hay] Sa Ngã Vô Tội | Diệp Lạc Vô Tâm

***

Có bao giờ bạn có một loại ước ao được sa ngã vĩnh viễn trong sự sai lầm tội lỗi???


“Sa Ngã Vô Tội” là tiểu thuyết đầu tiên mình thử sức trên lĩnh vực edit, đây có thể cho là “đứa con” tinh thần đầu đời mà mình tâm quyết nhất.

Không như “Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách”, mình edit tiểu thuyết “Sa Ngã Vô Tội” cùng với một nhóm bạn nghiện truyện xuất thân từ nhà kites.vn. Cá nhân mình trước khi làm tiểu thuyết này cũng chưa từng đọc qua, chỉ đơn giản là thích Diệp Lạc Vô Tâm và muốn làm lại.

Ai đã đọc qua cũng hiểu, đây không phải là một tiểu thuyết có cốt truyện mới mẻ, tuy nhiên, nó cũng là một tác phẩm đáng để cho chúng ta đọc, và nhất là đối với những bạn làm công sở, hay tăng ca — tiểu thuyết này có thể là một động lực cực kì tốt để các bạn có thê tinh thần để vượt qua thời gian mệt mỏi nhất.

Đây là tác phẩm edit tập thể, những thành viên đều là người mới, nếu có sai sót, mong các bạn thông cảm. Còn nếu cảm thấy hay, mong các bạn có thể comment động viên tại nhà chính của truyện.

Chúc các bạn vui vẻ…!!!

___***___

SA NGÃ VÔ TỘI – DIỆP LẠC VÔ TÂM

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Độ dài: 23 chương + 1 ngoại truyện

Chuyển ngữ: SNG@Kites.vn

Link đọc tác phẩm: [Tiểu Thuyết] Sa Ngã Vô Tội | Diệp Lạc Vô Tâm

Văn án: 

Trong bốn năm cô làm thư ký, đã cự tuyệt vô số lời “mời”.

Cô chưa bao giờ tự cho mình là thanh cao, nhưng cũng chưa bao giờ cô có suy nghĩ một ngày nào đó sẽ làm tình nhân của ông chủ.

Không phải cô yêu bản thân mình quá mức, mà chỉ là cô không có lựa chọn nào khác!

Khi còn trẻ luôn muốn mình nhanh chóng trưởng thành vì cô nghĩ rằng sẽ có những điều mình kiên trì theo đuổi cả đời.
Hôm nay, khi biết những lời thề non hẹn biển đều là lừa gạt, cô mới hiểu: Mười bảy tuổi vẫn còn quá trẻ.

Anh từng vì cô mà kiên quyết đối mặt với những khó khăn gian khổ, nhưng cô lại nói với anh: “Bản thân anh còn chưa làm được những gì mình muốn, sao lại còn muốn liên lụy cho một người con gái khác, tình yêu của anh chỉ khiến cô gái đi theo anh chịu khổ cùng anh mà thôi, hãy để cô ấy tìm được hạnh phúc thật sự của bản thân mình.”

Categories: Giới Thiệu | Nhãn: , | Bình luận về bài viết này

[Giới Thiệu] Vượt Qua Lôi Trì | Diệp Lạc Vô Tâm

[Giới Thiệu Truyện Hay] Vượt Qua Lôi Trì | Diệp Lạc Vô Tâm

***

Mộc Mộc nhìn về phía chiếc khăn tay bên cửa sổ, nhiều năm qua đi, sự dịu dàng của hắn vẫn ở trong lòng cô nảy mầm, bốn năm dày vò, hạt mầm đó bắt đầu lớn lên, rễ đâm sâu bám chặt vào lòng cô

 

Nếu nói đến cực phẩm của Diệp Lạc Vô Tâm, “Vượt Qua Lôi Trì” không phải là một tác phẩm xuất sắc nhất, nhưng nếu kể những tác phẩm xuất sắc nhất của Diệp Lạc Vô Tâm, thì không thể không nói đến “Vượt Qua Lôi Trì”.

So với “Trao Lầm Tình Yêu Cho Anh”, “Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách” hay “Đồng Lang Cộng Chẩm” nội dung của “Vượt Qua Lôi Trì” không thể nói là hay hơn, nhưng nếu ai đã đọc qua tác phẩm này, thì không thể không thừa nhận rằng Tâm Tâm có lối xây dựng nhân vật vô cùng đặc biệt, và nhất là hai nhân vật chính trong tiểu thuyết này — Trác Siêu Việt và Tô Mộc Mộc.

Có lẽ mình là phụ nữ, nên khi đọc bất kì một tác phẩm nào đó, mình luôn ưu ái giành tình cảm cho phái nam nhiều hơn phái nữ, nhưng điểm đặc biệt ở “Vượt Qua Lôi Trì” trong mình là mình lại thích nhân vật nữ Tô Mộc Mộc có phần nhỉn hơn nhân vật nam chính Trác Siêu Việt, thích cá tính mạnh mẽ đối đầu với thử thách cuộc sống của cô, thích cá tính dám nghĩ dám làm của cô, thích cá tính yêu là biết hy vọng, chờ đợi và đấu tranh vì nó của cô và hơn nữa là bản tính biết nghĩ cho mọi người xung quanh mình của cô.

Mong là bạn độc sẽ thích tác phẩm “Vượt Qua Lôi Trì” mà mình giới thiệu.

Chân thành cám ơn bloger Zeus đã edit tác phẩm này.

—***—

VƯỢT QUA LÔI TRÌ – DIỆP LẠC VÔ TÂM

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Độ dài: 65 chương ( chưa hoàn ngoại truyện)

Chuyển ngữ: Zeusvn.net

Link đọc tác phẩm: [Tiểu Thuyết] Vượt Qua Lôi Trì | Diệp Lạc Vô Tâm

Văn án: 

Cô run run nắm lấy ống tay áo hắn, ngẩng đầu lên, ý cười khó đoán trên môi hắn mơ hồ trước mắt.
Cô cố gắng mở miệng, rất muốn, rất muốn hỏi: Là anh sao? Người đàn ông tối hôm đó, là anh sao?
Hắn thản nhiên nhìn cô, thản nhiên rút ống tay áo bị cô kéo lấy, thản nhiên mỉm cười: “Có việc gì sao? Chị dâu…”

Categories: Giới Thiệu | Nhãn: , | 13 bình luận

[Giới Thiệu] Huyền Của Ôn Noãn | An Ninh

[Giới Thiệu Truyện Hay] Huyền Của Ôn Noãn | An Ninh

***

Trái tim anh, là nơi đi đến tận cùng thế giới em cũng muốn quay trở về.

Mình biết “Huyền của Ôn Noãn” qua sự giới thiệu của một người chị thích xem tiểu thuyết. Khi đọc phần giới thiệu của tiểu thuyết  mình không mấy ấn tượng, đơn giản đó là thể loại ngược tâm. Nhưng khi bắt đầu vào đọc, mình lại bị cuống hút.

Các xây dựng nhân vật của tác giả An Ninh trong tiểu thuyết này không mới mẻ lắm, có thể nói là rất quen thuộc. Một người con trai đẹp, hoàn hảo yêu tha thiết một cô gái tao nhã, diễm kiều, nhưng tình yêu cũng hòa với sự thù hận, tạo nên một khúc mắt khó nói đan xen suốt câu chuyện.

Nhiều bạn đọc cho rằng không hiểu cách yêu của nhân vật Chiếm Nam Huyền nhưng nếu bạn đã đọc và suy ngẫm, mình tin chắc là bạn sẽ hiểu và thích nhân vật này, thích cả tình yêu ngông cuồng của anh.

“Huyền của Ôn Noãn” có hai điểm nhấn lớn nhất đối với mình đó là thể loại cực kì ngược và một câu nói kinh điển trong tiểu thuyết: “Trái tim anh, là nơi đi đến tận cùng thế giới em cũng muốn quay trở về.” Vì thế mình cũng lấy câu thoại đó làm phần tiêu đề cho blog.

Đó cũng là nguyên nhân tiểu thuyết đầu tiên mình giới thiệu với các bạn là “Huyền của Ôn Noãn”.

Chân thành cám ơn bạn Nana đã dịch một tác phẩm hay với lời văn xuất sắc như vậy.

HUYỀN CỦA ÔN NOÃN – AN NINH

Tác giả: An Ninh

Thể loại: ngôn tình, hiện đại, ngược tâm…

Độ dài: 23 chương + 1 ngoại truyện

Dịch giả: Nana Kwon

Link đọc tác phẩm: [Tiểu Thuyết] Huyền của Ôn Noãn | An Ninh

Categories: Giới Thiệu | Nhãn: , , , | 32 bình luận

Tạo một blog miễn phí với WordPress.com.